Dọc theo đường đi, Tống Ân Nhã không ngừng vùng vẫy, Mộ Yến Thừa lại vẫn cứ nắm chặt không buông, cho tới tận khi đến trong góc, anh ta mới đè cô ta lên tường, giận dữ trừng mắt nhìn cô ta, cười lạnh: "Tống Ân Nhã, rốt cuộc là cô đang định bày cái trò gì?"
"Anh Yến Thừa, anh nói vậy là có ý gì?"
Tống Ân Nhã rưng rưng nước mắt, tỏ vẻ vô cùng đáng thương.
Mộ Yến Thừa tức giận nói: "Đừng có giả bộ vô tội trước mặt tôi! Cô cho rằng tôi không nhìn ra cái bộ mặt đáng thương này của cô đều là giả vờ sao? Nói! Rốt cuộc là đứa bé kia từ đâu ra?"
"Anh có ý gì..."
"Tôi cảnh cáo cô lần nữa, đừng có giả bộ trước mặt tôi!"
Mộ Yến Thừa đè chặt cô ta, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Tống Ân Nhã, tôi không phải chưa từng chơi đùa phụ nữ, ngược lại, tôi cực kỳ nhạy cảm đối với thân thể phụ nữ, nếu thật sự tôi đã từng chạm qua cô, tôi sẽ có phản ứng với thân thể cô! Hơn nữa - mặc dù đêm đó chúng ta thật sự đã xảy ra quan hệ, nhưng mà mới được bao lâu chứ, cô đã gióng trống khua chiêng tuyên bố mình mang thai rồi! Cô chẳng qua là muốn mượn chuyện này để làm xôn xao dư luận, sau đó khiến tôi phải cúi đầu trước cô, phải cưới cô vào cửa, phải vậy không?"
Tống Ân Nhã giật mình, nước mắt giàn giụa, diễn rất sinh động và nhập tâm: "Anh Yến Thừa, anh là đồ vô sỉ, đồ hạ lưu! Rõ ràng là anh... Rõ ràng là anh bắt nạt em, tại sao lại có thể nói em như thế chứ! Anh nghĩ rằng em muốn mang thai với anh sao? Em lại chỉ mong cho chuyện đó chưa từng xảy ra đấy! Sao anh lại có thể nhẫn tâm vu oan cho em như vậy chứ?"
"Vu oan?"
Mộ Yến Thừa lên tiếng, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh lẽo.
"Sau hôm đó, tôi đã đi xét nghiệm máu."
Tống Ân Nhã sững sờ, vẻ mặt cứng ngắc.
"Cô đoán xem tôi đi xét nghiệm thì nhận được kết quả như thế nào?"
Mộ Yến Thừa cúi người, kề sát bên tai cô ta, lại cười lạnh: "Trong ly rượu tôi uống có trộn thuốc mê. Đêm đó, tôi chỉ đụng vào một người duy nhất là cô, lại không khéo