"Đứa bé là từ đâu ra?" Mộ Yến Thừa càng lúc càng mơ hồ.
"Chuyện này không cần anh phải quản! Tóm lại, chỉ cần anh biết rằng anh là cha của đứa bé này, giữa anh và nó tồn tại quan hệ huyết thống không thể chối cãi!"
"Chả hiểu ra làm sao cả!"
Mộ Yến Thừa bực bội, muốn phủi tay bỏ đi cho rồi!
Tống Ân Nhã ở phía sau bình tĩnh nói: "Mộ Yến Thừa, anh tỉnh táo mà suy nghĩ cho kỹ chút đi! Hiện giờ em cần anh, mà anh cũng cần em. Anh đừng trông chờ vào đám cưới với nhà họ Lâm nữa, anh cho rằng anh là ai, Lâm Tuyết Nhã kiêu ngạo như vậy, cô ta sẽ không để ý đến anh. Không phải anh muốn bước lên vị trí đứng đầu nhà họ Mộ sao? Kết hôn với em đi, dựa vào thực lực của nhà họ Tống cũng có thể giúp anh một tay. Chỉ cần... anh cưới em!"
Mộ Yến Thừa dừng bước, cũng không quay đầu lại, im lặng một lúc rồi nhanh chóng rời đi.
Tống Ân Nhã cố gắng chống đỡ cho đến khi anh ta nghênh ngang rời đi, cả người cô ta mới xụi xuống dọc theo bức tường, hai tay buông lỏng, chẳng còn chút sức lực.
Ha ha!
Cô ta sao lại không biết xấu hổ đến mức này.
Mà thôi!
Đã đi đến nước này, không còn quay đầu được nữa rồi.
Chỉ có thể không từ thủ đoạn mà đoạt lấy những thứ mình muốn!
...
Về tới đại sảnh bữa tiệc, Tống Ân Nhã không còn nhìn thấy bóng dáng Mộ Yến Thừa đâu nữa.
Lục Cảnh Điềm thấy cô ta trở lại thì vội vàng đi tới, lo lắng hỏi: "Ân Nhã, vừa rồi hai người làm gì thế? Tớ thấy Mộ Yến Thừa bực tức bỏ đi, nhìn có vẻ giận dữ lắm."
"Không có gì, chỉ là tớ ngả bài với anh ta rồi thôi." Tống Ân Nhã xoay người, tao nhã mỉm cười: "Cảnh Điềm, nếu tớ lên làm mợ chủ nhà họ Mộ, cậu sẽ chúc phúc cho tớ chứ?"
"Đương... đương nhiên!" Lục Cảnh Điềm giật mình nói: "Nhưng chẳng lẽ cậu thật sự buông tha cho anh Mộ sao? Không muốn anh ấy nữa sao?"
Tống Ân Nhã thản nhiên nói: "Người không nên nghĩ tới, đương nhiên là phải buông tay! Cảnh Điềm, tớ không còn là Tống Ân Nhã trước kia nữa, người đó đã chết rồi, tớ bây giờ hiểu rõ mình muốn cái gì!"
Lục Cảnh Điềm vô cùng kinh hãi.
Tống Ân Nhã thực sự đã