"Thụ tinh nhân tạo?"
Mộ Thục Mẫn kinh ngạc hỏi.
Mộ Yến Thừa gật đầu, có chút oan ức, anh ta dở khóc dở cười nói: "Chuyện này, cô có thể hỏi qua chú hai một chút, là chú ấy phái người đi điều tra cái thai trong bụng cô ta! Cháu đoán, không lâu nữa là sẽ có đáp án!"
Mộ Thục Mẫn nhíu nhíu mày, trên mặt có chút khó hiểu: "Cô ta tại sao lại muốn làm như vậy? Nếu có dùng thủ đoạn này, thì đối tượng phải là Nhã Triết mới đúng chứ? Cô nghe nói, người phụ nữ kia trước giờ luôn theo đuổi Nhã Triết, sao lần này lại muốn liên lụy lên người cháu?"
Đối với nghi vấn của Mộ Thục Mẫn, Mộ Yến Thừa cũng hoàn toàn mờ mịt.
"Haha! Cháu làm sao biết trong đầu cô ta đang nghĩ gì được chứ, trước giờ cháu không hề cảnh giác gì với cô ta, không ngờ, lại bị cô ta cho vào lưới thế này!"
Mộ Thục Mẫn hứng thú hỏi: "Hả? Lời này là có ý gì? Rốt cuộc chuyện là thế nào?"
"Hôm đó, cháu ở quán bar uống rượu, thì gặp cô ta..."
Mộ Yến Thừa đem sự việc hôm đó kể lại toàn bộ cho Mộ Thục Mẫn nghe.
Mộ Thục Mẫn chăm chú lắng nghe, càng về sau, vẻ mặt càng thêm khiếp sợ.
"Cô ta lại dùng thủ đoạn đê tiện như vậy với cháu sao? Ha, Giang Khởi Mộng kia, con gái bỉ ổi, người làm mẹ cũng hồ đồ theo! Chuyện này. Tống Chính Quốc có biết không?"
"Cháu cũng không rõ!"
Mộ Yến Thừa gật đầu, lại nói: "Nói chung, cô phải tin tưởng cháu, cháu căn bản là chưa từng chạm vào người cô ta! Mặc dù bên ngoài cháu có vui đùa với phụ nữ, chơi đùa với họ, thế nhưng cháu vẫn có chừng mực của mình, không phải người chơi đùa được, cháu tuyệt đối sẽ không động vào! Tống Ân Nhã, phía sau là nhà họ Tống, nếu như làm loạn, chỉ dựa vào người cha làm thị trưởng của cô ta, cháu cũng không còn đường sống!"
Mộ Thục Mẫn hơi trầm ngâm, lập tức nói: "Nếu thật như cháu nói, theo cô thấy, đứa bé này quyết không thể