Nghĩ tới đây, Mộ Thục Mẫn liền tức giận: "Thật là vô liêm sỉ mà!"
"Lúc này, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Nếu trận chiến này đã bắt đầu, chúng ta cũng không sợ lưỡng bại câu thương, nên đánh tiếp!"
Mộ Thục Mẫn nói xong, chậm rãi đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng: "Chí ít, phải cho nó thấy, nhà họ Mộ cũng không phải dễ chọc như vậy! Muốn đạp đổ nhà họ Mộ, chỉ với cái tập đoàn Thánh Ngự đó, còn kém xa lắm!"
Hai người nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười lạnh.
Ngày hôm sau, Mộ Thục Mẫn tìm được Mộ Lâm Phong, nói tới chuyện của Tống Ân Nhã.
Mộ Lâm Phong ngồi trước bàn làm việc, nhìn bà một cái, bỗng nhiên trầm giọng nói: "Chân tướng chuyện này, tôi cũng biết được đại khái!"
"Anh hai, anh cũng đừng thừa nước đục thả câu, nếu như anh đã điều tra được, vậy thì nên nói với em một chút, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
"Người phụ nữ này, trước đây là trộm tinh trùng từ bệnh viện, không phải của Mộ Yến Thừa, mà là của Mộ Nhã Triết! Sau đó cô ta chạy đến nước Mỹ, lén lút thụ tinh nhân tạo, kết quả, chuyện này bị Mộ Nhã Triết biết được, liền âm thầm động tay động chân, đổi thành của Mộ Yến Thừa! Cô ta tính toán mọi cách để mang thai, chịu không ít đau khổ, thật vất vả mới mang được bầu, kết quả lại bị hắt cho một chậu nước lạnh! Không chỉ như thế, nó còn lấy điều này để uy hiếp, bắt Tống Chính Quốc giao ra mảnh đất trống kia. Sau đó tiến hành đưa ra thị trường! Cuối cùng hết thảy tất cả, đều đã nằm trong kế hoạch của nó. Mỗi một bước đã đều nằm trong dự tính, không thể không nói, thằng nhóc này đã làm cho tôi phải mở rộng tầm mắt!"
"Lúc này nên làm thế nào?"
Mộ Thục Mẫn vừa giận vừa vội: "Tống Ân Nhã này, cũng thật không biết xấu hổ, muốn hắt bát nước bẩn này lên người Mộ Yến Thừa, cô ta điên rồi sao? Anh hai,