"Vậy anh làm việc đi, em đi gọi điện cho Tần Chu xin nghỉ."
Nói xong, cô giống như một chú chim non, ngâm nga hát đi ra khỏi phòng.
Mộ Nhã Triết nhìn theo bóng lưng cô rời đi, không khỏi nhấc tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào nơi vẫn còn lưu lại hơi ấm trên má, không khỏi cười nhẹ một cái, nhưng rất nhanh liền không phục lại dáng vẻ lạnh lùng, uống một ngụm cà phê, lại đưa mắt nhìn lên màn hình máy tính.
Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần bỗng nhiên đẩy cửa phòng làm việc ra, hai cái đầu nhỏ thò vào, tò mò hỏi: "Cha, nghe nói, ngày mai cha và mẹ đi chọn áo cưới sao?"
Mộ Nhã Triết nhíu mày: "Đúng vậy, làm sao?"
"Con muốn đi!"
"Con cũng muốn đi!"
Tiểu Dịch Thần là người đầu tiên lên tiếng muốn đi.
Hữu Hữu lại lạnh lùng nhìn cậu khinh bỉ: "Anh ồn ào cái gì?"
Tiểu Dịch Thần nói như chuyện đương nhiên: "Bởi vì anh muốn chọn giúp mẹ một cái váy cưới thật đẹp!"
"Chỉ dựa vào cái thẩm mỹ của anh, còn muốn chọn áo cưới cho mẹ?"
Hữu Hữu lại lần nữa khinh bỉ, "Không biết lượng sức!"
Tiểu Dịch Thần lần nữa bị đả kích, khóc không ra nước mắt nói: "Hữu Hữu, ánh mắt của anh có kém như vậy sao?"
"Rất không được!"
"..."
Hữu Hữu bỗng nhiên đắc ý nói: "Chọn áo cưới cho mẹ, nhiệm vụ lớn như vậy, hay là giao cho em đi! Ngày mai em và mẹ đi chọn áo cưới, anh ngoan ngoãn ở nhà, quét dọn cho sạch sẽ là được rồi!"
Tiểu Dịch Thần nước mắt rơi đầy mặt, "Không muốn! Mọi người muốn để anh ở nhà, đi ra ngoài chơi vui, còn muốn bắt anh ở nhà lao động cực khổ, không công bằng!"
Mộ Nhã Triết hung hăng mà lườm bọn họ một cái: "Đừng làm rộn, về phòng ngủ đi!"
"A..."
Hai bánh bao nhỏ hậm hực một tiếng, đóng cửa lại.
Nhưng mà, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần nằm ở trên giường, lật qua lật lại cũng không tài nào ngủ được.
"Hữu Hữu..."
"Hả?"
"Em cảm thấy mẹ mặc áo cưới như thế nào là đẹp nhất?"
Trong bóng tối, Hữu Hữu chậm rãi mở mắt, nhíu mìu: "Mẹ dáng người rất đẹp, mặc áo cưới kiểu gì cũng đẹp!"
"Nhưng sẽ có một kiểu dáng thích hợp nhất, mặc cái đó lên người mới là xinh đẹp nhất."
Hữu Hữu trước đây