Ai mà hi vọng, người đàn ông mình không thể có được nắm tay một người phụ nữ khác, xuất hiện trước mặt mình, còn hạnh phúc như vậy, chói mắt như vậy!
Tống Ân Nhã che miệng, không để mình phát ra tiếng nức nở yếu đuối, trơ mắt nhìn nhân viên cửa hàng dẫn hai người đến trước bộ lễ phục cô ta vừa mới nhìn trúng.
Đúng là bộ lễ phục áo cưới cổ chữ V thương hiệu Vera Wang.
Nhân viên cửa hàng cười nói, “Cô Vân, đó là tác phẩm do nhà thiết kế Vương Vi Vi tạo ra, làm theo số đo của cô! Cô xem, cô có thích không?”
Vân Thi Thi kinh ngạc thật lâu, càng nhìn càng thích, nhịn không được hỏi, “Tôi có thể kiểm tra chất liệu vải được không?”
“Đương nhiên!”
Nhân viên cửa hàng cười nói, “Bộ lễ phục này vốn thuộc về cô! Cơ bản cô không nhìn trúng, sẽ không thuộc về bất luận kẻ nào.”
Vân Thi Thi nói, “Cảm ơn!”
Cô đi lên phía trước, vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào vải, hài lòng nói, “Cảm xúc rất tuyệt!”
… Tống Ân Nhã không ngừng hít thở sâu!
Hóa ra…
Hóa ra áo cưới đó anh vì cô cố ý tìm Vương Vi Vi thiết kế sao?
Lại nghĩ đến vừa rồi cô ta xem áo cưới này, cho dù muốn sờ chất liệu, nhân viên cửa hàng đều kiên quyết không cho, lời nói dịu dàng từ chối.
Cô ta đột nhiên cảm thấy mình thật buồn cười!
Áo cưới này, sao lại không giống Mộ Nhã Triết, mong muốn mà không thể có được!
Cho dù chỉ cách xa nhau mấy mét, vẫn cảm thấy ngăn cách một hệ ngân hà.
Còn không phải sao!
Vân Thi Thi mặc áo cưới đều là thiết kế độc nhất vô nhị?
Còn cô ta thì sao?
Mặc thử đều là tác phẩm hạng hai.
Nhân viên cửa hàng dẫn bọn họ nhìn vài bộ còn lại, thật khéo cũng là bộ áo cưới đuôi cá Tống Ân Nhã nhìn trúng, cũng là bộ vì cô mà tạo ra!
Hữu Hữu vỗ tay, mặt mày hớn hở nói, “Giỏi quá! Con cảm thấy mẹ mặc áo cưới đuôi cá này, nhất định rất tao nhã.”
Nhân viên cửa hàng kinh ngạc nói, “Em trai nhỏ, em biết đây là áo cưới đuôi cá sao?”
“Dạ! Em đặc biệt nghiên cứu, mẹ mặc áo cưới kiểu gì thì xinh đẹp nhất.”
Vân Thi Thi rất hứng thú hỏi, “Vậy con nghiên cứu ra được cái gì?”
“Dạ!”
Vân Thiên Hữu