Tiếp đón khách hàng như vậy, đúng là cực khổ!
Tống Ân Nhã đột nhiên cáu giận, “Lại còn thử cái gì? Cô chọn lựa những bộ này, đều là tác phẩm hạng hai! Hạng hai đó! Người khác không cần mới cho tôi, người khác ghét bỏ mới cho tôi, nhìn tôi làm gì? Tôi giá rẻ như vậy sao?”
Cô ta vừa phát tiết xong, làm cho nhân viên cửa hàng mờ mịt, tìm không được đường đi.
Cái gì mà tác phẩm hạng hai!
Những bộ này đều là thiết kế độc nhất vô nhị của nhà thiết kế, chỉ là không hợp thẩm mỹ người ta mà thôi!
Có một số khách hàng rõ ràng thích hợp với lễ phục cổ chữ V, lại cứ nhất định phải mặc áo cưới phong cách công chúa hoàng gia, tùy hứng không cần, chuyện này cũng không trách nha!
Huống hồ…
Nếu cô ta luôn mồm ghét bỏ những áo cưới này, như vậy, cô ta có thể bảo nhà thiết kế thiết kế cho cô ta một bộ độc nhất vô nhị mà?
Chỉ là phí thiết kế cao, mấy trăm vạn, cô ta không trả nổi sao?
Còn ham đãi ngộ nữ vương, không biết thân phận của mình, đúng là già mồm cãi láo.
Nhân viên cửa hàng đâu biết rằng, Tống Ân Nhã phát tiết hết tức giận lên trên người cô ta!
Cô ta chỉ là con dê thế tội mà thôi!
…
Ngoài cửa, Vân Thi Thi không biết trong phòng thử đồ rốt cuộc là nước sôi lửa bỏng thế nào, nhân viên cửa hàng mang cho bọn họ từng bộ lễ phục, Vân Thi Thi nhìn xong, đều cảm thấy cực kỳ hài lòng, không có bộ nào không thích.
Chỉ là không biết xuất phát từ Hữu Hữu thích hay là chuyện cô cũng thích bộ áo cưới đuôi cá kia.
Hoặc là mắt thẩm mỹ của hai mẹ con giống nhau.
Tiểu Dịch Thần thì rất thích bộ chữ V kia, phần eo đều được thêu, Vân Thi Thi nhìn kỹ một phen, hoảng sợ rồi.
Đứng ở phía xa, liền cảm thấy bộ áo cưới này rất rực rỡ, không nghĩ tới, vì mỗi đường thêu đều khảm kim cương, nghe nhân viên cửa hàng nói, những viên kim cương này đều trải qua cắt gọt tinh xảo, chính bởi vì vậy, nên mới phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt!
Khó trách!
Vân Thi Thi líu lưỡi!
Đúng là xa xỉ.
Áo cưới này, chắc là rất đắt tiền