"Có thể nhé! Em làm đồ thủ công rất tỉ mỉ!" Mạnh Tinh Tuyết cảm thấy vô cùng phấn chấn, "Có thể giới thiệu giúp em một chút không?"
"Đương nhiên!"
"Đúng rồi, buổi chiều chị có phải đi làm không?"
"Hôm nay chị trực đêm, bảy giờ tối đi làm, buổi chiều chị có thể đi hỏi thăm rồi quay lại báo cho em biết."
"Được."
Buổi chiều, lúc Sở Hà về đến nhà, có vẻ cực kỳ vui vẻ: "Tinh Tuyết, chị đã nghe ngóng giúp em rồi, phường thủ công này cũng không xa, cách đây mấy trăm mét thôi, nhưng mà làm 1 cái đèn lồng chỉ có 10 đồng thôi, em có thể làm không?"
"10 đồng cũng được! Rất nhiều rồi."
"Em không cần miễn cưỡng bản thân mình, dù sao hiện tại cô đang mang thai, có thường xuyên nôn nghén không?"
"Có một chút."
Sở Hà nói: "Nếu thân thể thật sự không thoải mái cũng không cần phải miễn cưỡng, lát nữa chị sẽ giúp em liên lạc thử, ngày mai là có thể đi làm rồi. Bên kia đang cần người!"
"Ừm, được!"
Như vậy cô đã có thể sống ổn định ở đây rồi.
8 rưỡi sáng mỗi ngày, Mạnh Tinh Tuyết đúng giờ tới xưởng đi làm, tạm thời bầu không khí trong xưởng tương đối thoải mái, không giống những lục đục tranh đấu nhau nơi đô thị, người dân trong thôn đều chất phác thật thà, hết lòng giúp đỡ người mới như cô.
Cô lên tay rất nhanh, mới đầu làm 1 chiếc đèn lồng cần 2 giờ đồng hồ, nhưng khi đã nắm rõ bí quyết, tới trưa cô đã làm xong 5 cái rồi.
Buổi tối bảy giờ cơm nước xong liền về nhà.
...
"Còn không tìm thấy tung tích cô ấy sao?!"
Trong văn phòng, ánh mắt Mộ Yến Thừa âm ngoan nhìn một hàng người đứng trước bàn, vẻ mặt không vui.
Trên bàn là một chồng tư liệu dày về Mạnh Tinh Tuyết.
Theo tư liệu, từ bối cảnh thậm chí cả DNA, không thiếu bất cứ cái gì, tài liệu về cô toàn bộ đều nằm ở đây.
Đã nửa tháng qua, anh ta phái vô số người đi tìm nhưng đến 1 cọng tóc cũng không tìm thấy.
Người phụ nữ này thực sự quá quyết tuyệt!
Rời đi không để lại một chút dấu vết, thật giống như cô chưa từng xuất hiện trên thế gian này!
Mộ Yến Thần hận