Trong phòng bày biện rất đơn giản, một chiếc giường dài khoảng 2 thước, một chiếc tủ quần áo 5 ngăn, một chiếc bàn, cùng một chiếc ti vi LCD.
Cô đi đến nhà vệ sinh, nhà vệ sinh tuy không lớn nhưng cũng đầy đủ mọi thứ.
Vòi hoa sen, bồn cầu, bồn rửa tay.
Cô vặn vòi nước nóng, lập tức liền có nước ấm để dùng.
Mạnh Tinh Tuyết cầm quần áo treo vào tủ, quần áo cô mang theo cũng không nhiều, lúc sắp xếp quần áo, một tấm hình bỗng rơi ra, cô nhặt lên nhìn thoáng qua, là một tấm ánh chụp chung của cô và Mộ Yến Thừa.
Tấm hình này là cô lôi kéo Mộ Yến Thừa đi chụp.
Mới đầu anh ta không muốn nhưng cô dùng mọi cách để làm nũng cuối cùng mới được đi.
Cô một tay kéo một người đàn ông thân cao 1m8 chen vào một cửa hàng chụp ảnh nho nhỏ, anh ta rất không tình nguyện chụp ảnh với cô.
Chụp được một tấm là không cho chụp nữa.
Trong ảnh chụp, Mộ Yến Thừa phụng phịu, cố nhếch khóe môi, có vẻ không vui vẻ gì cho cam.
Mạnh Tinh Tuyết yên lặng nhìn chằm chằm tấm ảnh một lúc lâu, bất tri bất giác, đôi mắt đã ửng hồng, từng giọt nước mắt trong suốt rơi trên tấm ảnh, lăn xuống đất.
Cô mím môi, kìm chế, yên lặng lau nước mắt, sau đó cắn chăt răng, trong cơn tức giận đã nhẫn tâm xé rách tấm ảnh.
Nhẫn tâm, rồi lại nhẫn tâm, ép chính bản thân mình không được để ý đến nó nữa, sau đó nhặt hết những mảnh vụn bị xé vo thành một cục rồi ném vào sọt rác.
Mạnh Tinh Tuyết lúc trước ở khách sạn cũng đã tắm qua, bởi vậy cô chỉ rửa mặt, đánh răng sau đó liền đi ngủ.
Hôm sau, lúc cô tỉnh dậy, Sở Hà đã sớm thức giấc, đưa Sở Tiểu Bảo đi nhà trẻ sau đó quay về....
Mạnh Tinh Tuyết đưa tiền cho chị ấy: "Chỗ này có hơn 3 nghìn, có lẽ em phải ở chỗ này một thời gian dài, thật sự làm phiền chị rồi."
Sở Hà ngược lại cũng không có đưa đẩy, trực tiếp nhận lấy.
Chỉ ở cùng cô 1 buổi tối, nhưng cô đã hiểu rõ tính tình Mạnh Tinh Tuyết, cô