Là nhân vật trung tâm của chuyện này, mấy ngày nay ở trên internet, rất nhiều bạn trên mạng không rõ mọi chuyện dùng bình luận chém giết cô, thậm chí có fan chạy đến Microblogging của cô, thăm dò hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, muốn cô công bố ra.
Tần Chu liên hệ với Phong Hành, cho thấy thái độ, nếu thật sự là chuyện xấu của Vân Thi Thi, cho dù giá cao thế nào cũng không tiếc.
Nhưng mà bên Phong Hành che giấu quá chặt, chỉ nói một câu ‘Đừng nhiều lời, thứ sáu gặp’, sau đó tắt điện thoại, không thèm quan tâm đến lý lẽ.
“Con mẹ nó thứ sáu gặp ấy!” Tần Chu chửi một câu tục, lại nhìn Vân Thi Thi, “Em có biết chuyện gì xảy ra không?”
Vẻ mặt Vân Thi Thi mờ mịt lắc đầu.
“Em thật sự không biết sao?” Tần Chu càng lúc càng sốt ruột.
Vân Thi Thi nói, “Mấy ngày nay em đều ở trong đoàn làm phim, tính tình của em, anh cũng biết rồi đấy, em cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì. Trác Khoa đăng bài thơ đó, thật sự ám chỉ em sao?”
Cô vẫn không thèm quan tâm, cô không sợ bóng nghiêng, cô tin tưởng vững chắc chuyện này không liên quan đến cô.
“Nam sơn thi ý cao vân thượng, không phải em thì là ai? Giới giải trí ngoại trừ em ra, còn có tên người nào bên trong có chữ ‘Vân’ và ‘Thi’ không?” Tần Chu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Đầu Vân Thi Thi lại càng mờ mịt, cô nhíu mày, “Có phải trong đó có hiểu lầm gì không?”
Tần Chu cũng nói, “Anh cũng hoài nghi, nhưng mà bên Phong Hành vẫn không chịu lộ ra, không có bất luận giải thích gì, chỉ nói thứ sáu gặp. Em có biết câu ‘Thứ sáu gặp’ này có ý nghĩa gì không? Đây là ra oai phủ đầu với chúng ta! Khiêu khích Hoàn Vũ đó!”
“Dù sao em không làm việc gì trái với lương tâm, cho dù bọn họ tung gièm pha gì, cũng không thể giải thích rõ ràng được.”
“Giải thích với ai cơ? Giải thích cho fan hiểu sao? Cho đến bây giờ công chúng đã bị Trác Khoa che kín mắt rồi, đến lúc đó, em đã rơi vào vòng xoáy dư luận, ai sẽ nghe em giải thích chứ?”
Vân Thi Thi