"Sở Hà..."
Sở Hà nói: "Tinh Tuyết, chị thật sự không hiểu nổi, em không nên rời khỏi hắn. Em trước giờ đều không phải là một cô gái phóng khoáng, nếu em cứ miễn cưỡng mình thành người như thế thì chỉ càng phản tác dụng thôi! Có lẽ là bởi vì tính cách chị vốn mạnh mẽ, cố chấp, cho nên nếu đổi lại là chị, ngay từ đầu chị đã không động lòng, như vậy sẽ không rơi vào tay giặc, sẽ nhân lúc mình còn chưa lún sâu vào mà dứt khoát rời đi. Mà cho dù chị có lún sâu đi chăng nữa, thì dù anh ta có bao nhiêu phụ nữ bên người, chị cũng sẽ ra tay cướp anh ta về. Cho dù có danh phận hay không, chỉ cần cả thể xác và tinh thần anh ta đều là của chị, thì chắc chắn sẽ không chứa được người phụ nữ khác! Nếu đã kiên trì lâu như vậy, ngốc cũng được, khờ dại cũng được, sao lại không kiên trì đến cùng?"
"..." Mạnh Tinh Tuyết gắt gao cắn môi, hốc mắt bỗng nhiên ẩm ướt: "Nhưng mà giữa em và anh ấy không có hy vọng gì."
"Em đã không chiếm được hạnh phúc thì cũng đừng để cho anh ta được như ý. Anh ta đã khuấy loạn cuộc đời em đến mức nghiêng trời lệch đất như thế, em cũng phải khiến cho cuộc đời anh ta không được yên ổn! Cho dù cả hai bên có hành hạ lẫn nhau, ràng buộc nhau cả đời cũng được."
"..." Mạnh Tinh Tuyết ngẩn ra.
Cô ta còn tưởng rằng, Sở Hà khuyên cô ta rời xa người kia, yên ổn sống.
Lại không nghĩ rằng, chị ấy lại thấy cô ta không nên rời đi.
Sở Hà oán giận: "Em cứ rời đi như vậy, nhìn qua thì vui vui vẻ vẻ đấy, nhưng từ đầu tới cuối, em đều không thể từ bỏ được anh ta! Trong lòng có khúc mắc, chẳng lẽ có thể vui vẻ sao? Đổi lại là chị, hoặc là triệt để quên đi, hoặc là dây dưa cả đời. Nhưng em thật sự có