Đổi lại nếu Mộ Nhã Triết muốn tìm một người, tối đa nửa tháng là có thể tìm được cặn kẽ tung tích.
Điểm này, cũng là sơ suất của Mộ Yến Thừa.
Tống Ân Nhã đi trước anh một bước, nắm giữ được hành tung của Mạnh Tinh Tuyết.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói: "Cô Tống, dựa theo yêu cầu của cô, chúng tôi đã cho người đi tìm kiếm tung tích, người phụ nữ kia chạy trốn tới một thị trấn rất vắng vẻ, sống nhờ nhà của một người dân thường. Chúng tôi theo dõi ba ngày nay, phát hiện cô ta cùng với một người phụ nữ khác tới viện khoa sản khám bệnh, chúng tôi sau đó đi tìm bác sĩ kia, cho một ít tiền, liền biết được đứa bé trong bụng cô ta đã được 13 tuần, xem ra, người phụ nữ này là muốn lén lút sinh đứa trẻ kia!"
Tống Ân Nhã nghe vậy, lập tức siết chặt bàn tay, vừa muốn nói gì, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.
"Tống Ân Nhã!" là âm thanh của Mộ Yến Thừa, "Cô chọn áo cưới sao rồi? Tối nay tôi còn phải tới công ty hợp, lập tức phải đi rồi!"
Tống Ân Nhã ngẩn ra, sau đó trầm giọng nói: "Cứ như vậy trước đi!"
Dứt lời, lập tức cúp điện thoại, bỏ vào túi xách, mở cửa, đã nhìn thấy Mộ Yến Thừa vẻ mặt không kiên nhẫn đứng ở cửa, cô trong lòng nhất thời không vui: "Làm sao vậy? Mất kiên nhẫn như vậy sao? Tôi còn chưa thử hết, làm sao quyết định cho được!"
"Áo cưới chính là áo cưới, cái nào chả như cái nào, trong mắt tôi không hề phân biệt!"
Tống Ân Nhã từ phòng thử đồ đi ra, nhíu mày nhìn anh, nghĩ đến biểu hiện của người đàn ông này, công tác chuẩn bị hôn sự từ đầu tới giờ, trong lòng anh ta trước sau đều mất kiên nhẫn như vậy, trong lòng, là đang nghĩ đến người phụ nữa kia sao?
Bằng không, tại sao cho tới hôm nay anh ta vẫn không ngớt hy vọng, đau khổ tìm kiếm người phụ nữ kia?
Trong bụng người phụ nữ kia có con của anh ta!
Trong bụng cô cũng có con của anh, nhưng Tống Ân Nhã cảm giác được, trọng tâm