Tống Chính Quốc "ừm" một tiếng, xem như đã đồng ý.
Ngày hôm sau, Tống Chính Quốc liền mời mấy người lớn tuổi trong nhà, những người có địa vị cao mở một cuộc hợp gia tộc.
Ông cụ Tống có hai người con trai, một người là Tống Kiến Quân, người như tên, Tống Kiến Quân khi ra đời, liền bước chân vào quân đội, vì vậy mới lấy tên là Kiến Quân.
Tống Kiến Quân là thủ trưởng ở thủ đô, quyền cao chứ trọng, Tống Vân Tích trước đây đi lính, dù cho được mời mọc, vậy nhưng Tống Vân Tích lại không có chí tiến thủ, làm hại người bác một hồi tiếc giận.
Đây là cuộc họ gia tộc rất lâu mới có.
Năm chuyện lớn của ông cụ Tống, thân thể và gân cốt mặc dù còn tốt, nhưng rốt cuộc tuổi đã cao, tinh thần không còn theo kịp nữa, Giang Khởi Mộng ở một bên hầu hạ, ông cụ Tống cả quá trình đều cười rạng rỡ, hiển nhiên rất cao hứng.
"Ân Nhã à, ông đã có tuổi, rốt cuộc cũng đợi được đến lúc cháu lập gia đình!" Ông cụ hiển nhiên là không biết chuyện ẩn sâu trong đó, chỉ biết cháu gái mình sắp kết hôn, như vậy là vui rồi.
Nếu như cho ông biết, đứa bé trong bụng Tống Ân Nhã là như thế nào có được, sợ rằng sẽ giận mà chết mất.
Trong lúc nhất thời, Giang Khởi Mộng và Tống Chính Quốc bốn mắt nhìn nhau, đối với vấn đề khó giải quyết của Mộ Yến Thừa và Mạnh Tinh Tuyết, không biết nên nói ra thế nào.
Tống Kiến Quân mơ hồ nhận thấy điều không đúng, quan sát hai người, ông tại vị nhiều năm như vậy, con mắt sớm đã luyện thành vàng, chỉ là không biết mức độ nghiêm trọng ra sao, vì vậy lên tiếng: "Chính Quốc, ba gần đây sức khỏe không tốt, không bằng để Khởi Mộng đỡ ông đi nghỉ một chút, chúng ta tiếp tục nói!"
"Được!"
Rốt cuộc vẫn là anh em, ăn ý lẫn nhau, Tống Chính Quốc lập tức chấp thuận, đồng thời cũng ra ánh mắt cho Giang Khởi Mộng, Giang Khởi Mộng lập tức đứng lên, rìu ông cụ Tống trở lại phòng nghỉ.
Tống Kiến Quân lập tức hỏi: "Chính Quốc, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Anh nhìn vẻ mặt này