Xe chạy thật nhanh.
Mưa ngày càng lớn, hạt mưa dày cộm đánh vào mái xe, Mộ Yến Thừa ôm chặt Mạnh Tinh Tuyết vào trong lòng, trong ngực lúc này sớm đã đổ đầy mồ hôi.
"Đau quá..."
Một tiếng kêu yếu ớt vang lên, Mộ Yến Thừa hoảng sợ cúi đầu nhìn, đã thấy Mạnh Tinh Tuyết híp mắt, mơ hồ trên chán cô rịn ra đầy mồ hôi.
"Đau ở đâu?" Mộ Yến Thừa khẩn trương hỏi.
"Đau... đau..."
Mạnh Tinh Tuyết từ trong bóng tôi khôi phục lại ý thức, liền cảm giác bụng dưới từng cơn quặn đau, cô lấy hai tay ôm bụng dưới, từng hồi đau nhức truyền tới, hầu như chiếm sạch tâm trí cô, sống lưng một hồi cứng ngắc, cả người khó chịu.
Bên tai, hình như có người đang gọi tên cô.
Một giọng nói quen thuộc, nhưng lại là giọng nói mà cô không muốn nghe nhất.
"Tinh Tuyết..."
Cô cố gắng mở mắt, tầng tầng lớp lớp, từng chút thêm rõ ràng, hình ảnh Mộ Yến Thừa đang lo lắng đập vào mắt cô.
"Tinh Tuyết, thế nào rồi? Em nói em bị đau sao, đau ở đâu vậy?"
Nhưng Mạnh Tinh Tuyết thậm chí không ý thức được, người trước mặt mình là ai.
Cô chỉ là ôm bụng, đau tới không chịu nổi.
"Con của em..."
Mạnh Tinh Tuyết mơ hồ kêu lên, trong tiềm thức, vẫn lo lắng cho đứa con trong bụng: "Đau qu..."
Mộ Yến Thừa càng đau lòng ôm chặt cô, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt cô co rúc run rẩy trong ngực mình.
"Tinh Tuyết, đừng sợ, có anh ở đây, đứa bé nhất định sẽ giữ được!"
"..."
"Tinh Tuyết, kiên trì lên, chúng ta sắp tới bệnh viện rồi!"
Mộ Yến Thừa đau lòng xoa khuôn mặt trắng bệch của cô: "Con của chúng ta chẳng những có thể giữ được, chúng ta còn sẽ có đứa thứ hai, thứ ba nữa... Tinh Tuyết..."
Mạnh Tinh Tuyết đau đến nắm chặt vạt áo của anh, thở hắt ra.
Mộ Yến Thừa càng nôn nóng, lạnh giọng chất vấn: "Bao lâu nữa mới tới bệnh viện?"
Tài xế luống cuống tay chân tìm bản đồ, nhanh chóng báo: "Giám đốc Mộ, không cần gấp, theo bản đồ thì chỉ hơn 1km nữa là tới nơi."
Mộ Yến Thừa cắn răng, lại