"..."
Mạnh Tinh Tuyết hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, đã thấy trên mặt Mộ Yến Thừa đều là băng lạnh, không còn vẻ ấm áp khi nãy, mà tràn ngập vẻ xa lạ.
Cô hôm nay là mang thai, vô luận có nói cái gì, anh đều phụ họa theo, cho dù là quát anh, giận dỗi anh, anh cũng không hề khó chịu.
Chỉ là, duy nhất khi so sánh anh với Mộ Nhã Triết, tự ái của anh liền nổi lên.
Lúc bé ở nhà họ Mộ, bị đem ra so sánh nhiều nhất, chính là với Mộ Nhã Triết.
Cái tên Mộ Nhã Triết này, từ lúc sinh ra, anh đã nghe tới sắp nổ đầu rồi.
Cả tuổi thơ anh bị cái tên này bao phủ, giống như một vị thần cao cao tại thượng, không thể chạm tới!
Có vài người, thiên phú bẩm sinh, từ lúc sinh ra đã ưu tú, như Mộ Nhã Triết!
Còn vài người, thiên phú không đủ, dù có cố gắng thế nào cũng không thể tốt hơn, như anh!
Anh không phải là chưa từng nỗ lực, chỉ là có cố gắng như thế nào, cũng không đuổi kịp người đàn ông này.
Cô nên nhớ, không bao giờ được phép đem anh ra so sánh với người đàn ông kia!
Nhưng mà, ai đem anh ra so sánh với Mộ Nhã Triết, anh cũng không cảm thấy đáng kể.
Ngoại trừ cô!
Người thân cận bên cạnh anh nhất!
"Em nếu cảm thấy Mộ Nhã Triết tốt hơn, vì sao còn yêu anh?"
Sắc mặt Mạnh Tinh Tuyết trở nên trắng bệch, không nói lên lời.
"Tinh Tuyết, em biết vì sao anh lại kết hôn với Tống Ân Nhã không?"
Mộ Yến Thừa cười cợt, gằn từng chữ nói: "Bởi vì có chỗ dựa là nhà họ Tống, mới có thể giúp anh một tay! Anh căn cơ chưa vững, cần có chỗ làm chỗ dựa, em hiểu không?"
Mạnh Tinh Tuyết không thể nhịn được nữa phản bác: "Quyền lợi, địa vị, vinh hoa phú quý, thực sự quan trọng như vậy sao?"
"Quyền lợi, địa vị... không quan trọng sao?"
Mộ Yến Thừa cười lạnh, "Em có nhớ không, trước đây em ký hợp đồng với công ty làm người mẫu, em muốn giải nghỉ, anh thanh toán bao nhiêu tiền vi phạm hợp đồng?"
Cánh môi