Sắc mặt Mộ Yến Thừa có chút ngưng trọng: "Anh vừa mới nắm quyền, căn cơ không vững, nếu như đám hỏi với nhà họ Tống, địa vị của anh cũng sẽ trở lên vững chắc! Vì vậy anh mới nghe theo sắp sếp của chú hai, kết hôn cùng cô ta!"
Mạnh Tinh Tuyết cắn chặt môi.
Thật không cam lòng!
Thực sự là không cam tâm!
"Nói cho cùng, cũng là bởi vì em là dân thường, không có thân phận lớn, nên không thể cùng anh, đúng không?"
Mạnh Tinh Tuyết lạnh lùng cười, bỗng nhiên hít vào một ngụm khí lạnh: "Thật nực cười! Hôn nhân rốt cuộc là vì cái gì, không phải dựa vào tình yêu làm gốc sao? Thực chất là cách mà mấy người tăng địa vị của mình mà thôi!"
Mộ Yến Thừa không lên tiếng.
Mạnh Tinh Tuyết thấy anh không nói gì, trong lòng càng thêm lạnh, bỗng nhiên xoay người, trầm mặc ngồi trên băng ghế, nhưng nước mắt trên mặt vẫn không ngừng rơi!
Tống Ân Nhã nói không sai!
Anh có thể yêu cô, có thể cho cô vinh hoa phú quý, nhưng một cái danh phận thì không thể nào.
Cô ở bên cạnh anh như vậy, có khác gì một con chim nhốt trong lồng vàng chứ?
Mặc dù cô thề, muốn đoạt lại Mộ Yến Thừa từ bên người Tống Ân Nhã.
Nhưng mà, đáng hận là, cô không có gia thế như Tống Ân Nhã!
Hai chữ "gia thế" này, cũng đủ khiến cô bất lực.
Mộ Yến Thừa đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, vươn cánh tay dài ôm cô vào lòng.
"Tinh Tuyết, em đừng nên suy nghĩ nhiều! Anh có thể thề, đối với Tống Ân Nhã, anh không hề có bất kỳ tình cảm gì! Tất cả, anh hứa từ nay sẽ thay đổi, không giống như trước đi chơi đêm, anh có thể bằng lòng, từ nay về sau, sẽ chỉ có mình em! Chỉ tốt với một mình em, bảo vệ em thật tốt!"
Mộ Yến Thừa hứa hẹn: "Anh sau này, chỉ có một mình em! Không có người phụ nữ khác! Tinh Tuyết, anh thề, nhất định có thể làm được! Đó cũng là một lời cam kết!"
"Anh cho em tất cả, nhưng chỉ có kết