Chỉ khi nào yên tĩnh thì vô số tâm tình mới bùng lên mạnh mẽ.
Vân Thi Thi không khỏi nhớ đến những kí ức cùng Cố Tinh Trạch, chúng tuôn ra tuôn ra từng chút một.
Đỏ cả vành mắt.
Anh ấy nói, anh ấy muốn đi Mỹ, một đi không trở lại.
Nói cách khác, đêm nay chính là đêm cuối cùng.
Cô có chút không muốn như vậy.
Ngay trong lúc cô đang suy tư, điện thoại lại vang lên lần thứ hai,
Cô cầm điện thoại di động lên, còn tưởng là Cố Tinh Trạch gọi, ai ngờ là cuộc gọi video của Cung Kiệt.
Vân Thi Thi ngớ ngẩn, nhìn đồng hồ, thời gian cũng không còn sớm, sao em ấy lại gọi đến?
Lại nghĩ, có lẽ chỗ Tiểu Kiệt còn đang là ban ngày.
Chắc là có việc rồi.
Cô nhìn gương mặt tuấn tú của Cung Kiệt qua màn hình điện thoại, nhưng mà biểu hiện của em ấy lại hết sức nghiêm túc, thậm chí còn có chút căng thẳng.
“Tiểu Kiệt, sao vậy? Sao nhìn em có vẻ căng thẳng thế?”
Cung Kiệt không dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Chị, chú đã có thể mở miệng nói chuyện rồi!”
“Cái gì?!”
Vân Thi Thi kinh hãi đến biến sắc, phắt dậy: “Em nói... Cha có thể mở miệng nói chuyện?”
“Ừm!”
Cung Kiệt rất vui nhưng cũng nhíu mày: “Em chăm sóc chú rất vất vả, nhưng mà chú mới vừa nói chuyện lại, cần phải chú trọng chăm sóc hơn thế nhưng đã đòi nói chuyện với chị.”
“Không được.”
Vân Thi Thi nói như chặt đinh chém sắt: “Mới khôi phục dây thanh quản, không thể lập tức nói chuyện! Để cha khỏe hẳn rồi nói sau đi!”
“Em cũng khuyên như thế nhưng chú vẫn không nghe.”
Cung Kiệt nghiêm túc nói: “Chị, hay là chị nói cho chú nghe đi, chị nói thì sẽ thuyết phục hơn!”
“Được, để chị gặp gỡ ông ấy cũng tốt.”
Vân Thi Thi cũng muốn gặp.
Cung Kiệt vội vàng đỡ Vân Nghiệp Trình lên xe lăn, đẩy tới trước màn hình điện thoại.
Cung Kiệt nói với ông vài câu, Vân Nghiệp Trình lập tức hiểu được, ánh mắt dán vào màn hình điện thoại, nhìn qua màn hình, đấy