Vừa dứt lời, cô cảm giác có chiếc xe chậm rãi lái tới đây.
Đất trống dưới chân cô, dường như bị ánh đèn của chiếc xe chiếu rọi đến tận cùng.
Tiếng nổ vang rền của chiếc xe, không ngừng gào thét.
Vân Thi Thi nín thở, có chút cứng đờ mà xoay người, nhưng chỉ thấy một chiếc Lexus màu đen, lẳng lặng dừng cách đây không xa.
Đèn xe làm chói mắt cực kỳ.
Đột nhiên chiếu rọi như thế!
Con mắt của Vân Thi Thi bị chiếu rọi nên không tài nào mở mắt ra được, dùng tay che mắt, theo bản năng mà lảo đảo lùi về sau, nhưng mà lại thấy chiếc xe đang chạy về phía cô rất rất nhanh!
Vân Thi Thi cuống quýt lùi về sau, muốn tránh né, thì phía sau truyền đến âm thanh của một người đàn ông.
“Thi Thi, cẩn thận!”
Một bóng người nhanh chóng lao về phía cô.
Là Cố Tinh Trạch!
Thời điểm anh nhào tới, còn không quên dùng tay mình che chắn cho cô, bởi vậy, mặc dù cả hai cùng ngã trên mặt đất nhưng cô được anh bảo vệ chu toàn cũng không có va chạm gì với mặt đất cả.
Điện thoại di động của cô lại không tránh được chiếc xe, trực tiếp bị nghiền nát.
Chiếc xe lướt qua hai người, rất nhanh dừng lại, một cô gái bước xuống xe.
Vân Thi Thi đột nhiên quay đầu lại, đã thấy người phụ nữ kia mặc bộ đồ màu đen, trang phục đơn giản, nhưng mà mang trên mình khuôn mặt xấu xí không thể tả, vết thương dữ tợn phủ khắp.
Dù cho như vậy, nhưng Vân Thi Thi vẫn nhận ra được, cô gái này chính là Vân Na!
Hóa ra là Vân Na!
Hóa ra, cô ta vẫn theo dõi cô!
Nghĩ tới đây, Vân Thi Thi không rét mà run.
Lại nghĩ tới câu nói của Vân Nghiệp Trình: “Vân Na chưa chết... Là nó dùng axit hại ba...”
Vân Thi Thi lập tức xâu chuỗi lại mọi chuyện, đột nhiên ngẩng đầu, trừng trừng nhìn cô ta: “Vân Na, là mày! Là mày hại cha!”
“Câm miệng.”
Vân Na lạnh lùng thốt lên: “Ông ta không phải cha ta! Tao cũng không phải là Vân Na!”
“Mày...”
“Vân Thi Thi, đêm nay, chính là ngày giỗ