Cố Tinh Trạch không có bất kỳ phản ứng nào.
Mắt anh nhắm nghiền, khuôn mặt hiền từ, nhưng mà đó chỉ là thể xác trống trơn mà thôi, không còn bất kỳ cảm xúc nào tồn tại nữa!
“Không...”
Cô rốt cuộc cũng bắt đầu hoảng loạn, nâng mặt anh lên, dùng trán dí sát vào gò má anh, cũng chỉ có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo mà thôi.
“Tinh Trạch, không... Cầu xin anh, em cầu xin anh, đừng rời bỏ em...”
Cô cầu xin trong sự tuyệt vọng, dùng hết tất cả sức lực, ôm ghì lấy bờ vai anh, nỗ lực truyền hơi ấm cho anh!
“Tinh Trạch, khi nãy là em lừa anh!”
Vân Thi Thi đau khổ nói: “Em lừa anh, muốn cho anh có động lực sống tiếp...Em lừa anh, em không bao giờ quên anh đâu, sao em nỡ lòng quên anh chứ...”
Những ký ức hiện lên rất rõ ràng.
Lần đầu gặp gỡ, anh mỉm cười đánh giá cô, một đôi môi đẹp đẽ, con mắt hơi cong lên, trên mặt còn có má lúm đồng tiền rất duyên.
“Dáng người cao ráo, lại đẹp, cớ sao lại đi làm trợ lý cho Tiểu Dã? Thật không có tiền đồ.”
“Khuôn mặt cô còn xinh đẹp hơn cô ta, nếu như tiến vào giới diễn viên, nhất định sẽ thắng lợi.”
“Khí chất này của cô rất vừa vặn với nữ chính trong lòng tôi.”
...
Vân Thi Thi không nhịn được mà nhớ đến những ký ức xa xôi ấy, khóc rống lên, chật vật ôm lấy thân thể lạnh lẽo của anh, khóc như một đứa trẻ, vô cùng tuyệt vọng.
“Tôi thích em, tôi thích em!”
“Thật ư!?”
Má lúm đồng tiền của Cố Tinh Trạch.
Tiệc rượu hằng năm của Hoàn Vũ, anh mời cô đến sàn nhảy.
Anh mặc đồ tây, cúi người với cô, đưa tay mời cô nhảy, như một quý tộc thân sĩ.
“Có thể mời anh cùng nhảy một bài được không?”
Anh mỉm cười, hàm răng trắng tinh, vô cùng quyến rũ.
Đời người như lần đầu gặp gỡ.
Vân Thi Thi cắn chặt hàm răng, ôm đầu anh, lệ như suối trào.
Cô cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn anh thật rõ, nhưng càng mở lớn thì lại càng đau, trước mắt chỉ toàn một màu đỏ ngòm, cái gì cũng không thấy rõ!
“Không được..”
Vân Thi Thi bất lực khóc ròng nói: “Để em ngắm anh thật kỹ.”
“Tinh