Vân Thi Thi sợ đến mức khóc lớn: “Tinh Trạch, anh ở đâu...?”
Cô lập tức ngồi xổm xuống, liều mạng sờ soạng, mãi đến khi thấy một cánh tay, cô ôm lấy Cố Tinh Trạch vào lòng, nước mắt không ngừng tràn ra, hòa cùng dòng máu, nhỏ xuống lên người anh.
“Tinh Trạch, đừng làm em sợ... Anh đừng làm em sợ...”
Cô kinh hãi đến luống cuống tay chân, giống như cả thế giới đều sụp đổ.
Cô không nên hẹn anh!
Cô nên tàn nhẫn mà từ chối anh, như vậy, anh thất vọng mới có thể bình an vô sự mà lên máy bay đến Mỹ, chắc chắn sẽ không như này!
Cô sai rồi!
Ông trời ơi!
Cô biết sai rồi!
Cô thật sự biết sai rồi!
Thời gian có thể quay trở lại được không?
Có thể quay lại được không?
Cô không muốn anh xảy ra chuyện!!!
“Thi Thi...”
Hơi thở của Cố Tinh Trạch bỗng trở nên dồn dập, anh mở mắt ra, nhìn thấy cô khóc mà lòng đau như cắt: “Đừng khóc...”
“Tinh Trạch, đừng làm em sợ...”
“Không sao...”
Cố Tinh Trạch ôn nhu mỉm cười, nhẹ nhàng nói với cô: “Đối với anh, chuyện sống chết chỉ như gió thoảng mây bay mà thôi.”
Anh có bệnh trầm cảm, đối với chuyện sống chết cũng chẳng mấy quan tâm, từ đầu đến cuối, cố gắng nhốt mình, nhìn chính cô là ánh mặt trời khiến anh muốn vươn mình ra ngoài kia.
Cõi đời này, có một thứ anh không thể coi thường, đó chính là nước mắt của cô.
“Đều tại em không tốt! Đều tại em không tốt!”
Vân Thi Thi khóc rống lên: “Chúng ta đổi cho nhau được không? Dùng mạng em đổi lấy mạng anh! Van cầu anh, đừng chết, anh không thể chết, không thể tàn nhẫn mà bỏ mặc em như thế....”
“Em sẽ quên anh sao?” Cố Tinh Trạch hỏi.
Vân Thi Thi nghe được câu này, nước mắt lập tức rơi.
Anh tiện đà hỏi: “Nếu như anh chết rồi, ở trong trí nhớ của em, có lưu giữ gì về anh không?”
Vân Thi Thi đau lòng không ngớt, cố ý kích tướng anh: “Nếu như anh chết rồi, em nhất định sẽ quên anh, quên sạch sẽ càng tốt, vì thế...”
Cố Tinh Trạch nghe vậy, nhẹ nhàng đánh gãy lời cô.
“Ừm, thế là tốt nhất.”
“...”
Vân Thi Thi ngẩn người.
Cố