Anh lo lắng, cảm xúc của cô dao động quá mạnh, không thể chịu đựng quá ba tháng đầu tiên.
Ba tháng đầu thai kì, là thời điểm nguy hiểm nhất với phụ nữ có thai.
Nếu là dưỡng thai không tốt, ba tháng đầu, có chút sơ xuất, thì thai nhi sẽ ngừng phát triển, thậm chí không có tim thai.
Theo như cảm xúc của cô hiện nay, nếu tiếp tục tích tụ, sợ là đứa nhỏ rất dễ chết non trong bụng.
Đến lúc đó, đối với cô mà nói, lại là đả kích không nhỏ!
Chỉ sợ, sẽ trực tiếp đẩy cô rơi xuống địa ngục!
Hoa Cẩm giống như đoán được anh đang băn khoăn chuyện gì, vội vàng an ủi, "Nhưng mà! Chuyện may mắn nhất là, đứa bé không sao cả! Nếu tĩnh dưỡng cho tốt, qua vài tuần nữa, thì tình huống sẽ ổn định lại!"
Mộ Nhã Triết ngồi cạnh mép giường, đau lòng cầm tay cô, nặng nề mà hôn lên bàn tay cô, lại nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay của cô.
"Sẽ ổn thôi..."
Anh nhẹ nhàng nói, cũng không biết là đang an ủi Hoa Cẩm, hay là đang an ủi Thi Thi.
...
Trong phòng bệnh.
Lúc Vân Thi Thi tỉnh lại, trên mắt có từng tầng băng gạc nặng nề.
Bên tai, là tiếng bác sĩ đang thanh âm với Mộ Nhã Triết, giọng nói nặng nề.
Mặt Mộ Nhã Triết không chút thay đổi ngồi bên giường, yên lặng lắng nghe, yên tĩnh như người câm.
Hoa Cẩm đứng bên cạnh anh, nghe rất nghiêm túc, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa lo lắng, vô cùng lo lắng nhìn bác sĩ.
Mà Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần, cũng mang vẻ mặt chăm chú.
Cả đêm không được nghỉ ngơi tốt, sắc mặt Hoa Cẩm hơi tiều tụy.
Mộ Nhã Triết cũng vậy.
Bác sĩ vùi đầu viết báo cáo, trên mặt lại không lạnh lùng như thói quen của các vị bác sĩ bình thường.
Ông ta vừa cẩn thận quan sát Vân Thi Thi nằm trên giường, vừa nơm nớp lo sợ nhìn ánh mắt u ám của Mộ Nhã Triết, hơi tiếc nuối nói: "Anh Mộ, giác mạc vợ anh bị tổn thương nghiêm trọng, từ đó khiến thị lực bị giảm xuống, rất có khả năng sẽ bị mù."
Hoa Cẩm nghe xong thì sắc mặt giống như tro tàn, nhưng vẫn còn ôm một tia hi vọng thử dò hỏi: "Bác sĩ, lời này của ông là có ý gì? Cái gì... Cái gì mù?"
Bác sĩ ngẩng đầu, ánh mắt bất đắc dĩ