Vẻ mặt Cung Kiệt căng thẳng, cả người đen như mực đẩy cửa đi đến..
Sao lại là anh?!
Hoa Cẩm nhìn thấy anh, thấy ngoài ý muốn.
Không là vì nguyên nhân gì khác, mà chỉ vì trong ấn tượng của anh ta, xưa nay Cung Kiệt chỉ thích những thứ màu trắng, nhuộm tóc màu trắng, tây trang và quần màu trắng, áo khoác cũng màu trắng nốt.
Anh ta có ấn tượng sâu sắc về điều này.
Người thích màu trắng, đa số yêu thích sạch sẽ, rất coi trọng sự sạch sẽ.
Cung Kiệt mắc bệnh thích sạch sẽ rất nặng, thậm chí hơi biến thái.
Nhưng mà hiện giờ, cả người anh mặc quần áo màu đen, áo khoác cũng chỉ đơn giản khoác lên bả vai như trước, mà bao cả người lại, tựa như có ý muốn che giấu cái gì.
Cung Kiệt đẩy cửa ra, đi vào vài bước, lập tức trông thấy Vân Thi Thi lẳng lặng nằm trên giường bệnh, sắc mặt anh căng thẳng, lập tức vọt tới trước giường.
"Chị!"
Hoa Cẩm lập tức nói, "Chị ấy khó khăn lắm mới ngủ được, đừng đánh thức chị ấy!"
Cung Kiệt liếc mắt nhìn anh ta một cái, lập tức im lặng.
Bỗng nhiên Hoa Cẩm chú ý tới một động tác rất nhỏ của anh, từ khi Cung Kiệt bước vào, từ đầu đến cuối, tay phải đỡ vai trái, trên khuôn mặt vốn đẹp trai kiểu gian ác, giờ phút này, vô cùng trắng xanh, hình như đang chịu đựng cái gì!
Trời mới biết, lúc di động Vân Thi Thi bị xe hơi nghiền nát, không thể gọi được, anh không để ý mình lại đang bị thương, còn đang trong quá trình tĩnh dưỡng, lập tức điều động trực thăng, chạy tới.
Cho dù anh mánh khoé lên trời, không ngại gió mưa, tìm được bệnh viện cô nằm, lúc tìm được phòng bệnh, thì vội vàng chạy tới.
Thang máy bệnh viện, luôn luôn đông muốn chết.
Anh căn bản không chờ nổi thang máy, một đường leo cầu thang lên.
Trên trán vẫn treo đầy mồ hôi.
Lúc chạy, động tác mạnh liên tục tác động lên miệng vết thương, đại khái là nứt ra miệng vết thương rồi chút, chảy ra tơ máu, dính chặt vào quần áo.
Đây cũng là lí do anh cố ý đổi quần áo màu đen.
Nếu mặc áo trắng, một khi miệng vết thương vỡ ra, thì có thể nhìn ra ngay.
Cung Kiệt ngồi bên mép giường, cúi người nhìn cô, lúc anh vừa mới vào phòng