"Không cần lo chuyện này."
Cung Kiệt không còn lòng dạ nào giải thích những chuyện này, chỉ một lòng muốn biết, hai tầng băng gạc trên mắt Vân Thi Thi cuối cùng là chuyện gì xảy ra!
Hữu Hữu và Hoa Cẩm liếc nhau một cái.
Từ trong miệng Hoa Cẩm, Cung Kiệt đại khái hiểu chuyện xảy ra tối hôm qua.
Hữu Hữu lại giải thích, "Chú Tinh Trạch vì bảo vệ mẹ, bụng và eo trúng bốn dao, trong đó có hai dao trí mạng, bị mất máu quá nhiều, lúc đến bệnh viện, thì đã không còn thở rồi. Mà mẹ... mắt của mẹ bởi vì ngoài ý muốn, thủy tinh bắn vào trong mắt, cắt ngang giác mạc, khả năng trong một thời gian... không thể khôi phục thị lực bình thường."
Tiểu Dịch Thần đau lòng nói, "Mẹ bởi vì chuyện của chú Tinh Trạch, mà khóc rất đau lòng, chúng cháu khuyên như thế nào cũng vô dụng! Đại khái là quá đau lòng, bác sĩ luôn nhắc nhở, không được khóc, không được chảy nước mắt, nhưng mà ai cũng không khuyên được mẹ! Rất khó khăn, cha mới dỗ mẹ ngủ thiếp đi, đến bây giờ còn chưa tỉnh lại."
Cung Kiệt nghe vậy, đau lòng đến sắp rỉ máu.
Anh đi đến bên giường, hơi hơi cúi người, nhìn vẻ mặt Vân Thi Thi trong lúc ngủ say, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn băng gạc, chỗ rướm máu kia, khiến trái tim anh co lại!
Có lẽ là do song sinh.
Sự đau đớn mà cô phải chịu, anh hoàn toàn có thể cảm nhận được!
Anh có thể cảm nhận được, tuyệt vọng của cô, bất lực của cô, cô độc của cô, đau đớn tràn đầy lòng cô lại không chỗ nói ra.
Tất cả những thứ này, người bình thường khó có thể hiểu được!
Dù sao kim không đâm trên người mình, căn bản không biết có đau cỡ nào.
Nhưng mà anh có một cảm quan thần kỳ.
Vui giận yêu ghét của cô, anh có thể cảm nhận được.
Dù sao, trước khi bọn họ chào đời, thì đã bảo vệ lẫn nhau.
"Chị sẽ ngủ tới khi nào?"
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, không đành lòng quấy rầy đến cô.
"Con lại hi vọng, mẹ có thể ngủ lâu một chút, chứ nếu vừa tỉnh lại, mà mẹ vẫn khóc, thì không tốt cho cơ thể! Mắt mẹ đã như vậy, không thể lại rơi nước mắt nữa!"
"Với lại, nếu