Anh cười giễu cợt, liếc mắt nhìn cô ta một cái, lạnh lùng nói, “Có một thứ, tôi còn chưa đòi lại ở cô, cô đừng mơ mộng hão huyền như vậy.”
Vân Na nghe vậy, ngẩn người, có chút mờ mịt không hiểu thứ mà anh nói là gì.
Thứ đó là gì?
Anh nói muốn đòi lại từ cô ta, rốt cuộc là cái gì?
“Là thứ gì?”
Nhưng mà Mộ Nhã Triết lại không trả lời câu hỏi của cô ta.
“Cô không cần biết!”
Anh quay lưng về phía cô ta, rõ ràng là không muốn lãng phí quá nhiều thời gian trên người cô ta.
Lần này anh đến, chỉ là đến xem trạng thái của cô ta, thấy trạng thái của cô ta tốt, anh không định ở lại lâu.
Cửa lập tức được khóa trái.
Vân Na lại kinh hoàng và tuyệt vọng nhìn bóng dáng anh đi xa, giống như bị bệnh tâm thần hỏi, “Rốt cuộc đó là thứ gì? Anh nói đi! Anh nói đi!”
“Mộ Nhã Triết! Anh là đồ khốn nạn! Vì sao anh lại giam cầm tôi ở nơi này? Rốt cuộc là anh có mục đích gì? Anh trả lời tôi đi!”
Đáp lại cô ta, là tiếng cửa cuốn đóng lại.
“Cạch” một tiếng, cửa đóng kín lại, bóng tối bao phủ cô ta, giống như ngăn cách với thế giới.
Cô ta nắm chặt tay, không có bất luận đường sống vùng vẫy, vẻ mặt lập tức hung dữ vặn vẹo, giống như một con thú chật vật khốn khổ!
…
Mộ Nhã Triết vừa mới lên xe, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Anh cầm lấy di động, trên màn hình hiển thị Lục Cận Dự gọi đến, anh nhíu mày, nhận điện thoại, “Alo?”
“Lão đại, nghe nói tối nay chị dâu không ăn cơm ở nhà ạ!”
“Ừ.”
Mộ Nhã Triết có chút bất ngờ, anh cũng không có nói với anh ta chuyện này, lúc Hoa Cẩm gọi điện thoại đến, anh ta đúng lúc đứng ở một bên, chắc là cách di động, nghe được Vân Thi Thi không ăn cơm ở nhà.
“Có chuyện gì sao?”
Lục Cận Dự cười ‘Ha ha’ xấu xa, lập tức nói, “Chị dâu hiếm khi không ở nhà, nếu đã có người chăm sóc, không bằng, lão đại đi chơi với chúng em đi?”
“…” Mộ Nhã Triết nhíu mày, khinh thường nhìn thoáng qua màn hình di động.
Anh biết, Lục Cận Dự gọi điện thoại cho anh, không có chuyện gì