Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần liếc mắt nhìn nhau một cái, thừa dịp Mộ Nhã Triết không chú ý, vụng trộm làm ngáo ộp, lè lưỡi với anh, hai bánh bao nhỏ nắm tay nhau rời đi!
Lúc này Mộ Nhã Triết mới hài lòng, anh xoay người, đỡ Vân Thi Thi ngồi xuống trước bàn, sau đó cô có chút tò mò hỏi, “Rốt cuộc anh đang đọc cái gì thế? Vừa rồi Hữu Hữu ầm ĩ, em không nghe rõ.”
“Không… Không có gì!”
“Nói đi mà!”
Anh càng che giấu, cô càng cảm thấy tò mò, hứng thú bị treo lên, bộ dạng không hỏi được đến cùng, cô sẽ không bỏ qua.
Mày kiếm của Mộ Nhã Triết nhíu lại, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vì thế kéo ngăn kéo ra, lấy một quyển sách ở trong đó ra để vào tay cô.
Tim Vân Thi Thi đập nhanh và loạn nhịp một phen.
“Này…”
Chỉ cho cô một quyển sách, cô lại nhìn không thấy, còn có thể dựa vào ngón tay mò mẫm chữ ra được sao?
Cô dở khóc dở cười đấm anh, “Này, không phải anh cố ý đấy chứ? Bắt nạt em không nhìn thấy sao?”
“Cái này gọi là bắt nạt sao?”
Mộ Nhã Triết đột nhiên ôm cô vào lòng, bắt lấy đôi tay cô, ái muội gần sát cô.
“Có phải anh nên cho em mở mang kiến thức, bắt nạt chân chính là thế nào không?”
Mặt Vân Thi Thi lập tức nóng bỏng.
Anh ôm rất chặt, không để cho cô sợ hãi mà lùi bước, trước mắt hết sức mờ mịt, đột nhiên, hơi thở thơm mát của người đàn ông lướt nhẹ qua mặt cô.
Một giây sau, hơi thở nóng bỏng của anh quanh quẩn đôi môi đỏ mọng của cô.
Người đàn ông ngồi xổm trước người cô, nắm cằm cô, nhẹ hôn lên.
Trên hành lang, Hữu Hữu đột nhiên nghĩ đến gì đó, trong mắt hiện lên gian xảo, tạm dừng bước.
“Em…”
Khi Tiểu Dịch Thần cảm thấy khó hiểu, đã thấy Hữu Hữu dựng thẳng ngón trỏ lên, ‘Xuỵt’ một tiếng, rón ra rón rén xoay người, đi về phía cửa thư phòng.
Hai đứa bé vụng trộm đi đến chỗ cửa khép hờ, đã thấy trong thư phòng, Mộ Nhã Triết hôn Vân Thi Thi, lưu luyến không rời.
Tiểu Dịch Thần thẹn thùng, vội vàng lấy tay che mắt, không dám nhìn nhiều!
Hữu Hữu lại nhìn rất hăng say!
Tiểu Dịch Thần nhìn không được, vội vàng kéo cậu sang một bên, đỏ mặt nói, “Hữu Hữu,