Vì thế, trong lòng anh càng lúc càng chắc chắn, nhất định phải nghiên cứu vấn đề này.
Thừa dịp đứa bé còn chưa sinh ra, bù lại thật tốt, tránh để cho đứa bé sinh ra, anh lại biến thành luống cuống tay chân.
Mộ Nhã Triết mở sách ra, bắt đầu chú tâm đọc.
Tất nhiên, bắt đầu bù lại từ giai đoạn mang thai.
Nhưng mà cũng không biết đọc bao lâu, bên tai lại nghe thấy tiếng Hữu Hữu như ác ma nhỏ, cười ha ha vài tiếng.
“Cha à, cha vụng trộm đọc cái gì thế?”
Mộ Nhã Triết giật mình, anh đọc quá chăm chú, cho nên không nghe thấy tiếng cửa thư phòng được người ta đẩy ra, tiếng bước chân Hữu Hữu vụng trộm đi vào.
Anh đóng mạnh sách lại, quay đầu, liền thấy vẻ mặt Hữu Hữu tà ác đứng ở một bên, vụng trộm cười anh.
Ánh mắt khẽ phiêu phiêu nhìn chăm chú gáy sách, Hữu Hữu che miệng cười trộm, “Hóa ra cha bù lại kiến thức giai đoạn mang thai nha! Tốt lắm, không tệ không tệ!”
Nói xong, thằng nhóc đó lại còn vỗ vỗ vai anh, nói thật, “Nhưng mà con nhìn cha giống như đang làm chuyện gì xấu vậy? Bộ dạng có tật giật mình!”
Mộ Nhã Triết không biến sắc hừ lạnh một tiếng, nhưng mà lỗ tai đỏ bừng đã bán đứng anh!
Hữu Hữu thấy, lại càng bật cười, “Cha à, không có gì phải xấu hổ! Bù lại kiến thức cũng được mà! Cha đủ tư cách làm vú em rồi!”
“Cút.” Mộ Nhã Triết nổi giận.
Hữu Hữu xoay người chạy đi.
Mộ Nhã Triết tức giận liếc mắt nhìn bóng dáng cậu đi xa, tiện tay nâng một chén trà lên, uống một ngụm.
Chỉ là ngăn cách bởi cánh cửa, lại nghe Hữu Hữu chạy vào phòng khách, kêu to lên, “Mẹ! Mẹ! Con vừa nhìn thấy cha vụng trộm ở thư phòng đọc nha…!”
“Phụt.”
Mộ Nhã Triết bất ngờ không phòng ngự, nước trà phun lên sách, anh không kịp lau sạch nước trà, chột dạ giấu tất cả sách vào trong ngăn kéo.
Chỉ chốc lát sau, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần nắm tay Vân Thi Thi vào thư phòng, Mộ Nhã Triết thấy thế, trừng mắt nhìn Hữu Hữu một cái.
Mà thằng nhóc đó lại còn cười