Vốn dĩ là cô cũng không cảm thấy đau lắm, nhưng lúc nhìn thấy Đông Vũ, nước mắt lại trào ra lợi hại, khóc tới kinh thiên động địa.
Càng khóc, sắc mặt Đông Vũ càng tái nhợt, ngay cả việc cầm khăn mặt lau cho tôi cũng không khỏi run rẩy.
Tôi muốn, khi đó, anh nhất định là hận người bạn kia của tôi tận xương, chí ít tôi chưa từng thấy ánh mắt Đông Vũ đáng sợ như vậy bao giờ, âm trầm, hận thù, hai tay đều cứng ngắc.
"Đau không?" Anh một bên lau cho tôi, một bên cẩn thận hỏi.
Tôi uất ức gật đầu, tội nghiệp mà chỉ chỉ mấy chỗ đau trên người, rồi ôm bờ vai anh thật chặt, rầm rì lên án.
Ngay sau đó, tôi liền cảm nhận được chút ướt át trên lưng, có lẽ đó chính là sự thương xót của anh.
"Đừng sợ!" Âm thanh của anh vang lên: "Có anh, em đừng khóc!"
Một chớp mắt đó, tâm tình của tôi liền yên tĩnh đến lạ.
Tắm xong, anh thoa thuốc mỡ cho tôi, liền dặn tôi vào phòng ngủ của anh nghỉ ngơi, tôi khóc tới mệt rồi, vì vậy liền lập tức ào vào giấc ngủ.
Cũng không biết sau bao lâu, thời điểm lúc chạng vạng tối, tôi đột nhiên bị tiếng ầm ỹ ngoài phòng khách đánh thức, ngoài cửa sổ trời đã chuyển sang sắc tối, tôi chạy đến nhìn qua khe hở, mơ hồ thấy rõ quang cảnh trong phòng khác, tôi hình như nghe thấy tiếng người khóc của Đậu Đậu, sau đó là tiếng mắng chửi của bà và người nào đó.
"Đông Vũ nhà bà đánh con tôi thành như vậy, còn nói đừng lo?"
"Hai đứa bé đùa một chút! Cháu trai bà liền ra tay như vậy? Đậu Đậu nhà tôi rốt cuộc đắc tội gì với nó, mà nó lại có thể xuống tay mạnh như vậy?"
"Bà à, tôi thường ngày kính bà là người già nên mới khách khí, nhưng chuyện hôm nay, dù thế nào bà cũng phải cho tôi một lời giải thích hợp lý!"
"Tôi gặp Đông Vũ nhà các người, bình thường thoạt nhìn hiền lành, không ngờ..."
Đứng ở góc độ của tôi, chỉ có thể mơ hồ nhìn