"Cả trường đều nghỉ rồi, sao vẫn chưa thấy anh bạn đâu?"
"Hạ Thuần, bằng không bạn cũng gọi anh bạn ra đây chơi đi!"
Mấy người bạn nữ vây chặt quanh tôi, thậm chí không tiếc tiền mua cho tôi đồ ăn vặt, tôi khi đó còn ham ăn, chỉ như vậy đã bị mấy người bạn nữ đó mua chuộc mất rồi.
Vì vậy ăn xong cơm tối, tôi liền quấn lấy Đông Vũ ở trong phòng, không nói hai lời liền kéo anh tới mảnh sân trong làng.
Mà khi tôi nhìn thấy Đông Vũ bị một đám bạn vây quanh, tôi bỗng nhiên có chút không cao hứng nổi, kẹo nhai trong miệng cũng có chút nhạt toẹt.
Lần đầu tiên trong đời, tôi nếm được vị chua xót từ trong cục đường.
Từ lúc nhỏ, tôi chỉ hy vọng anh có thể chơi đùa cùng chúng tôi, nhưng mà thực sự có một ngày như vậy, tôi liền cảm thấy chuyện lôi kéo Đông Vũ vào giữa đám bạn là một chuyện sai lầm.
Tôi chán ghét việc những bạn nữ khác nắm tay anh.
Tôi ghét việc những người khác có tư thế thân mật với anh.
Tôi ghét những người đó câu dẫn sự chú ý của anh.
Tôi bỗng nhiên hối hận, chỉ vì một viên kẹo liền "bán" Đông Vũ đi rồi.
Mà Đông Vũ, anh dường như cũng không thích gần gũi với những người bạn đó, anh cũng không giống đám bạn cùng tuổi, nhiệt huyết cùng bồng bột, trên người anh luôn có khí chất trầm ổn. Khi đó tôi cũng không biết, trên đời lại có loại người kiểu như anh vậy, còn chưa lớn, đã trở nên thành thục tới vậy. Trong thanh xuân của Đông Vũ, dường như không bao giờ thay đổi, luôn lấy một loại trưởng thành để bảo vệ tôi!
Khi về nhà, tôi lặng lẽ nắm tay Đông Vũ, nắm rất chặt.
Yên lặng một lát, tôi liền rầu rĩ mở miệng.
Tôi nói, Đông Vũ, em không thích anh chơi với những bạn nữ khác!
Đông Vũ cúi đầu nhìn tôi, không khỏi bật cười, rõ ràng là có chút bất ngờ.
Tôi nhếch miệng, trong lòng không phải là muốn giải thích, mà là muốn gây sự, tôi nói, sau này không muốn anh chơi với họ nữa,