"Em không nói tên cho anh, vậy anh sao tìm em được?" Tô Kỳ khó hiểu.
Học sinh nữ kia mở to hai mắt nhìn, dĩ nhiên là bị lời của anh ta dọa cho sợ.
"Tô Kỳ, anh nói cái gì?"
Tôi nhíu mày, không muốn vướng víu nhiều tới bọn họ: "Tôi đi!"
"Không được!"
Tô Kỳ vòng lên trước người tôi, chấp nhất: "Em không nói tên cho anh biết, thì không được đi!"
"Anh..."
Tôi trong cơn tức giận nói, "Tôi đã có bạn trai!"
"Em có bạn trai?"
Tô Kỳ có chút ngoài ý muốn, giọng không có ý tốt: "Em gạt anh!"
"Doãn Đông Vũ!"
Tôi với với anh ta: "Anh ấy là bạn trai tôi, hài lòng chưa?"
"Đông Vũ?" Vẻ mặt học sinh nữ kia càng thêm khó coi: "Làm sao có thể? Đông Vũ là tiểu đội trưởng của chúng tôi, là một học sinh giỏi, chưa từng nghe cậu ấy nói tới bạn gái!"
"Học sinh giỏi thì không thể yêu đương sao? Hơn nữa, bạn là ai, tại sao tôi phải nói với bạn?"
Học sinh nữ kia bị cách nói ba chạo của tôi làm cho á khẩu, sắc mặt liền khó coi.
"Con mọt sách đó, làm sao có bạn gái được chứ? Hơn nữa, cậu ta nổi danh là không gần phụ nữ!"
"Không nói với anh, tôi phải về nhà với Đông Vũ rồi!"
Tôi không muốn phí lời với anh ta, chạy ra khỏi cửa, anh ta không buông tha muốn đuổi theo, trong lúc rằng co, tôi liền nghe thấy âm thanh của Đông Vũ.
"Hạ Thuần?"
Vừa nghe thấy giọng nói này, quay đầu lại, liền thấy anh đứng ở hành lang, đeo cặp sách, người đứng thẳng tắp, giống như là nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, tôi liền chạy tới phía anh.
" Đông Vũ!"
Tôi nhào tơi trước mặt anh, ôm lấy.
Phía sau, truyền đến tiếng hít sâu của hai người, không cần nghĩ, Tô Kỳ và học sinh nữ kia sẽ có vẻ mặt kinh ngạc tới mức nào.
Tôi kéo ống tay Đông Vũ, hạ giọng nói: "Nói anh là bạn trai của em!"
Vẻ mặt Đông Vũ mờ mịt nhìn tôi, lại nhìn hai người đằng sau một chút.
"Làm sao vậy?"
Tôi khoác cánh tay anh: "Em nói anh là bạn trai em, bọn họ không tin!"
Vẻ mặt Đông Vũ đen xì, hạ giọng nói với tôi: "Hạ Thuần, đừng làm