Còn có người nói, Tô Kỳ vô cùng ăn chơi, hàng ngày đều ra vào quán bar, cha mẹ anh ta cũng không quản nổi, giáo viên trong trường cũng đều không bảo được!
Học sinh nữ kia, là một trong những bạn gái của anh ta.
Đông Vũ thấy tôi đáp rất nhanh, liền tức giận, lập tức lại nói: "Còn nữa, bình thường em đừng tới trường chờ anh!"
"Vì sao?"
"Tự em có thể đi xe về. Mặc dù là lớp mười, nhưng tan học cũng đã rất muộn, em không cần chờ anh, làm nỡ bài tập!"
Tôi vừa nghe liền không vui.
"Không muốn. Em muốn cùng về nhà với anh!"
"Hạ Thuần, nghe lời!"
"Xe buýt quá chật!"
Lúc tôi còn đang càu nhàu, liền nghe tiếng cha gõ cửa: "Cơm tối xong rồi, mau ra ăn cơm!"
Cái đề tài này liền tạm dừng tại đó.
Đến ngày thứ hai, tôi vẫn giống như thường ngày, đến trường đợi anh, sau đó cùng về nhà.
Tôi cũng không nhắc tới tên Tô Kỳ đó nữa.
Thẳng đến một ngày...
Tôi mới vừa khoác cặp bước ra khỏi trường, tôi liền đụng phải học sinh nữ mà ngay đó tôi ở phòng y tế với Tô Kỳ gặp được.
Cô ta dường như đã đợi tôi rất lâu, thế cho nên khi tôi vừa mới bước ra ngoài, đã thấy cô ta đang bước tới phía này, dừng trước mặt tôi.
"Mày là Hạ Thuần đúng không?"
Tôi nghi ngờ trừng cô ta: "Làm sao?"
Phía sau cô ta còn có hai cô gái khác rất cao, khí thế vô cùng hung hăng.
"Mày tới đây cho tao!"
Cô ta túm lấy cặp sách tôi, dẫn tôi tới góc cạnh trường, đẩy tôi vào tường rồi cười lạnh.
"Tao cảnh cáo mày, tránh xa Tô Kỳ một chút! Đừng tưởng rằng, Tô Kỳ muốn theo đuổi mày, chính là vì thích mày! Cùng lắm chỉ là ham muốn nhất thời, muốn vui đùa một chút mà thôi!"
"Không cần cô cảnh cáo, tôi cũng tự giữ khoảng cách với anh ta!"
"Mày biết, Tô Kỳ từng đánh nhau với Đông Vũ!" Cô ta bỗng nhiên hỏi tôi.
Tôi bị cô ta hỏi như vậy, bỗng nhiên nhớ tới tối qua lúc trở về, bàn tay của Đông Vũ có vết máu ứ đọng.
Tôi hỏi anh, anh chỉ nói là không cẩn thận đụng vào.
"Có