“Tính cách của em rất khó hâm nóng, rất khó thích một người. Nhưng mà nếu anh theo đuổi em lâu như vậy, em quyết định, thử cùng anh hẹn hò xem sao!”
Tôi đang cười, trong lòng lại cầu xin, Tô Kỳ, cầu xin anh, để cho em yêu anh, nghĩa vô phản cố* yêu anh, phấn đấu quên mình yêu anh…
*: làm việc nghĩa không được chùn bước.
Giống như thích Đông Vũ vậy, để cho em thích anh!
Em cũng muốn… Thích anh.
Tô Kỳ trầm mặc vài giây.
Tôi hoài nghi có phải anh ta bắt đầu khó xử hay không, vì thế nói, “Có phải quá miễn cưỡng hay không? Nếu quá miễn cưỡng, thì thôi đi!”
Nói xong, tôi xoay người muốn đi.
Tô Kỳ ở sau lưng tôi khẩn trương ôm lấy tôi, vội vàng nói, “Không có!”
“Cái gì?”
Anh ta đứng quá gần tôi, xoa mặt tôi, mỉm cười tươi đẹp, “Dù chỉ có một chút hi vọng, anh cũng sẽ không buông tay! Hạ Thuần, làm bạn gái của anh nhé!”
Tôi vừa khóc, vừa cười đồng ý anh.
Tôi cũng thật sự, thật sự muốn phối hợp với anh.
Anh ta cảm nhận không được cảm xúc mặt khác của tôi, có vẻ kích động, đắm chìm trong vui sướng, nâng mặt tôi, mỉm cười hỏi, “Vậy bây giờ, anh có thể hôn bạn gái anh không?”
Khác với bá đạo khi mới gặp, anh ta lại hỏi ý kiến của tôi.
Tôi nhìn đôi mắt anh ta, cảm thấy đôi mắt anh ta rất đẹp, giống như ngọc mã não đen, giờ phút này, thâm tình giống như muốn hút đi linh hồn tôi!
Tôi lại không dám nhìn thẳng đôi mắt anh ta, đỏ mặt cúi đầu, mím môi, nhẹ nhàng gật gật đầu, tươi cười lộ rõ, một giây sau, anh ta đến gần tôi, hôn lên môi tôi thật cẩn thận, giống như đối xử với một bảo vật trân quý. Anh lại nâng cằm tôi lên, cúi đầu, hôn tôi.
Tôi ngoan ngoãn đáp lại anh ta, giống như một học sinh ngoan, học anh ta hôn tôi, hôn lại anh ta.
Nhưng anh ta hôn càng sâu, trái tim của tôi giống như một hồ nước không có chút gợn sóng, không kích thích bất luận bọt nước nào, tim đập yên tĩnh giống như không có tiếng vang.
Môi của anh ta rất mềm, lộ ra ấm áp, không giống Đông Vũ.
Môi của Đông Vũ rất mỏng, có chút dấu vết lạnh lẽo.
Một người nhiệt tình như lửa.
Một người lạnh lùng như băng.
Nhưng làm cho tôi cảm thấy, cuối cùng là không giống nhau!
Tô Kỳ hôn tôi, tôi không có