Anh lặng lẽ nói: “Thằng bé mệnh tốt như thế, nhất định sẽ không xảy ra chuyện!”
Vân Thi Thi nắm chặt lấy mu bàn tay anh, chặt đến nỗi như muốn cào rách da.
Anh biết, cô đang kìm nén lắm.
Hữu Hữu không có tin tức gì, đối với cô mà nói, chắc chắn không khác gì cả bầu trời sụp đổ.
Mộ Nhã Triết xót xa ôm cô vào lòng, nhẹ hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Thi Thi, chúng ta về thôi, chờ Hữu Hữu về nhà!”
Chờ Hữu Hữu về nhà…!
Năm chữ này rõ ràng khiến cô xúc động vô cùng.
Nước mắt cô lại tuôn trào không thôi.
Tiểu Dịch Thần nhanh chóng gạt đi nước mắt, mỉm cười hứa hẹn: “Dạ! Mẹ, chúng ta trở về thôi, chờ Hữu Hữu về nhà!”
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Thế nên, em cứ ngoan ngoãn ở nhà trông nhà, chờ Hữu Hữu trở về, được không?”
Môi Vân Thi Thi run rẩy, cô ngẩng đầu, hai mắt mở to, nghẹn ngào nói: “Mặc kệ bao lâu em đều sẵn lòng chờ! Nhưng… nó sẽ về lại bên chúng ta sao?”
“Sao lại không?”
Mộ Nhã Triết ôm cô thật chặt, cổ họng khàn khàn: “Nó suốt ngày bám lấy em như thế, cứ quấn quít lấy em như thế, xa em một ngày là đã không chịu nổi, luôn thích chạy theo phía sau em, luôn mồm mẹ thế này mẹ thế kia, làm sao nó lại có thể không cần em, sao không thể biết đường về nhà được chứ?”
Tiểu Dịch Thần cũng nói: “Đúng đấy ạ! Hữu Hữu ấy mà, dù có chết cũng không xa mẹ! Em ấy chắc chắn sẽ trở về! Nếu không, em ấy còn biết đi đâu nữa?”
Nước mắt Vân Thi Thi rốt cuộc cũng ngừng chảy, khó khăn gật đầu.
Hữu Hữu từ khi sinh ra đến giờ, đều giống như cái đuôi nhỏ bám lấy cô, có bỏ thế nào cũng không được.
Cô lại nghĩ lúc mới đến ở cùng Mộ Nhã Triết, nó đều vạn lần không muốn, ôm lấy cô nũng nịu nói: “Mẹ, mẹ là của Hữu Hữu! Hữu Hữu không cần cha! Hữu Hữu chỉ cần mẹ!”
Cô vẫn nhớ rõ khi cô dẫn nó đi Thung Lũng Cổ Tích, dù có rất nhiều nơi không thể tham quan, nhưng nó vẫn nở nụ cười lúm đồng tiền tươi như hoa.
Ngày còn ở bệnh viện, cô có hơi thiên vị Tiểu Dịch Thần,