Anh ôm lấy cô thật lâu rồi mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tiểu Dịch Thần không buồn ngủ, đẩy cửa phòng ngủ bước vào chào cha, nhưng căn phòng khá lạnh lẽo.
Cậu mở đèn, trong chớp mắt, căn phòng bừng sáng.
Cậu đi đến cạnh giường, ngồi vào bên giường, chiếc giường này chính là giường của cậu và Hữu Hữu.
Từ lúc chuyển đến đây, cả hai anh em đều ngủ chung một giường, việc này là do cậu tự đề xuất.
Mới đầu, có vẻ Hữu Hữu không chịu. Bỗng dưng anh trai mà cậu cứ ngỡ là đã chết xuất hiện, lại cùng ngủ chung với nhau, còn lấy cớ sợ bóng tối nữa.
Cậu còn nhớ rõ ngày đầu tiên, Hữu Hữu nghiêm nghị vẽ “giới tuyến 38”, ngạo nghễ nói: “Không được vượt qua! Biết chưa? Nếu vượt qua… ”
“Biết rồi!”
Cậu nằm xuống giường, chỉ vào vạch phân chia, nửa cười nửa mếu nói: “Không được vượt qua đúng không? Anh biết rồi.”
Nhưng, dù đã quy định rõ ràng, mỗi lần ngủ đến nửa đêm, cậu đều chui qua nằm cạnh Hữu Hữu với đủ loại tư thế ngủ kỳ cục.
Có lúc, chân cậu vắt qua bụng Hữu Hữu, có lúc tay lại quàng ngang ngực, rồi lại có lúc, thấy lạnh quá, cậu không kìm được mà ôm lấy Hữu Hữu luôn.
Mỗi khi Hữu Hữu bị cậu đè đến ngủ không được như thế, hôm sau liền trút giận lên cậu.
Nhưng dần dà, cậu em cũng bắt đầu quen, Tiểu Dịch Thần sinh ra đã ngủ loạn xạ như thế. Mặc dù cậu em có cảnh cáo nhiều lần thế nào, bảo phải nhất định ngủ thật thẳng người ra sao, rằng không thể nằm lộn xộn, nhưng khi tỉnh giấc, thấy gương mặt tái xanh của Hữu Hữu, cậu liền biết rằng cậu em nhất định ngủ không ngon giấc.
Nhưng về sau, tình cảm của hai anh em tốt dần lên, Hữu Hữu dĩ nhiên ngoài mặt vẫn kiêu ngạo, không thèm đếm xỉa, nhưng rất nhiều buổi sáng, khi cậu tỉnh giấc, phát hiện Hữu Hữu dịu dàng ôm lấy mình, lặng lẽ ngủ.
Thật không tin nổi, Hữu Hữu chỉ cần ôm lấy cậu, cậu liền ngoan ngoãn như mèo con, sẽ yên lặng và không quay qua quay lại lộn xộn nữa.
Cảm giác được cậu em ôm vào lòng thật ấm áp, vì thế, dù đã buồn ngủ díp cả mắt, cậu cũng không nỡ phá tan sự ấm áp này.
Nhưng hiện