Tiểu Dịch Thần đột nhiên cảm giác thiếu niên trước mắt này cực kỳ xa lạ.
Cho dù ngũ quan, mặt mũi giống Hữu Hữu y như đúc nhưng tính tình lạnh lẽo, con ngươi trống rỗng, không có một chút nhiệt độ cùng tiêu cự quả thực làm cậu cảm thấy hơi xa lạ.
Dường như trong ký ức so với Hữu Hữu đáng yêu hoàn toàn khác nhau!
Cho dù Hữu Hữu cũng sẽ vô tình lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo thế nhưng không phải kiểu này, dường như khí lạnh toát ra từ trong xương.
Làm người ta không rét mà run.
Mộ Dịch Thần có chút lo lắng nhìn người kia, run giọng nói:
“Em quên anh là ai rồi sao? Anh là anh trai em, Mộ Dịch Thần!”
“Buông ra.”
Thanh âm của thiếu niên thấm lạnh, lộ ra địch ý khiến người ta không thể lơ là.
Mộ Dịch Thần đau lòng ôm bờ vai thiếu niên, nước mắt nóng hổi không ngừng trượt xuống từ khóe mắt, không ngừng rơi trên bả vai người kia.
“Hữu Hữu, em làm sao vậy? Em đúng là Hữu Hữu sao? Tại sao đến cả anh cũng không nhận ra? Em tại sao có thể không nhớ rõ anh?”
Cậu khóc lóc cùng bất lực nhưng thiếu niên từ đầu đến cuối không chút động lòng, hai mắt trống rỗng nhìn về mặt biển, cũng không có dồn quá nhiều sự chú ý vào cậu.
Tiểu Dịch Thần ngẩng đầu, nâng mặt thiếu niên lên, lo lắng truy hỏi:
“Em ở đâu? Tại sao lại không trở về? Cha mẹ, anh và em gái luôn chờ em trở về nhà! Bao giờ em mới về nhà đây?”
Đôi mắt lành lạnh của thiếu niên nhàn nhạt nhắm lại, rồi lạnh lùng mở ra, đồng tử đen kịt như vực sâu, hoàn toàn không có tiêu cự.
Cậu thậm chí không nhìn thấy hình bóng mình trong mắt người kia.
“Hữu Hữu…”
Tiểu Dịch Thần ôm chặt hắn không buông tay.
“Hữu Hữu, em đừng làm anh sợ được không? Em cẩn thận nhìn anh đi, thật sự không nhận ra anh sao?”
Thiếu niên nghe vậy thế nhưng lạnh lùng đẩy hắn ra, ánh mắt nguy hiểm nheo lại.
“Anh nhận lầm người rồi.”
Dứt lời, thiếu niên xoay người, chậm rãi cất bước rời đi.
Tiểu Dịch thần thấy vậy liền vội vã đuổi theo nắm chặt lấy cánh tay người kia, thiếu niên sắc mặt không đổi gạt cậu ra.
“Đừng tiếp tục theo tôi!”
Thân thể Tiểu Dịch