Một giây sau, đầu sóng đánh vào cậu, đẩy cậu xuống đáy biển sâu.
Tiểu Dịch Thần há miệng, nước biển mặn chát liên tục tràn vào trong miệng cậu, trong nhất thời bị ngạt thở, khó mà thở được một hơi.
Chân thực như vậy cũng không giống như là mơ, chân thực như thể nó đã thực sự xảy ra!
Cậu mở mắt ra, cách nước biển nhìn thấy thiếu niên ta nhã đạp nước biển, bình tĩnh mà rời đi.
Tiểu Dịch Thần há miệng muốn kêu tên người kia nhưng chỉ uống vào mấy ngụm lớn nước biển mặn chát.
“A…”
Trên giường, Tiểu Dịch Thần mở bừng mắt, nước mắt ướt đẫm lông mi, không ngừng từ khóe mi chảy xuống.
Là mơ…
Là một hồi ác mộng kiệt quệ.
Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên, nắng mai chiếu xuống hậu hoa viên, một mảnh bừng bừng sức sống.
Cậu kinh sợ ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía trống rỗng bên trong căn phòng, ngờ ngợ trông thấy một bóng lưng trên ban công.
“Hữu…”
“Xuỵt!”
Hữu Hữu giả vờ thần bí chặn môi, cậu xoay người, con ngươi mở to đẹp đẽ như sao, từng chiếc lông mi rõ ràng, nổi bật lên con mắt long lanh, cực kỳ mỹ lệ!
“Mộ Dịch Thần, anh xem.”
Mộ Dịch Thần có chút kinh ngạc nhìn theo hướng cậu chỉ liền nhìn thấy một vườn hoa hồng nở rộ một mảnh.
“Đẹp quá đi!”
Hữu Hữu hai mắt cong cong, cười nói:
“Mộ Dịch Thần, em phải đi, lúc em không có mặt nhất định phải chăm sóc tốt cho mẹ và Nguyệt Dao. Ừ, còn cả người cha xấu xa kia nữa.”
Mộ Dịch Thần ngạc nhiên mở to mắt.
“Đi?” Hữu Hữu lanh lợi để hai tay sau lưng, xoay người lại, mỉm cười nhìn Mộ Dịch Thần, lộ ra núm đồng tiền rực rỡ.
“Lúc em không có mặt, anh cũng phải tự chăm sóc cho chính mình.”
“Hữu Hữu!”
Mộ Dịch Thần sốt sắng đưa tay bắt lấy ống tay áo của người kia.
“Em muốn đi đâu…”
Nhưng tay bắt hụt.
Cậu trừng mắt nhìn về tay mình, lần thứ hai thử chạm vào Hữu Hữu lại phát hiện tay mình xuyên qua thân thể người kia, thân thể của Hữu Hữu dần dần lộ ra trong