Ánh mắt Tiểu Dịch Thần rơi xuống dây chuyền trên cổ, cậu nhẹ nhàng nâng nó lên, ngón tay vuốt nhẹ, có lẽ do thời gian dài dán trên da cậu cho nên cũng không quá mức lạnh lẽo.
Cậu đứng dậy, đi vào buồng tắm có vòi hoa sen tắm rửa sạch sẽ, trải qua một cơn ác mộng, cả người đều là mồ hôi lạnh.
Cậu tắm nước nóng, thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau khi rửa mặt xong xuôi liền đi tới phòng của em gái.
Bên trong giường của trẻ sơ sinh, Tiểu Nguyệt Dao đang khuấy động món đồ chơi. Tiểu Dịch Thần tò mò đi đến, dựa vào thành giường nhìn con bé đến xuất thần.
Những lúc bình thường Hữu Hữu thích nhất nằm trên giường trẻ con vừa nhìn Tiểu Nguyệt Dao vừa chơi đùa một chút là đủ.
Nguyệt Dao còn nhỏ như vậy nên cũng thích những món đồ chơi nho nhỏ, có khi ngay cả một con rối không biết hát cũng không cử động cũng chơi đùa một chút, cô bé cũng có thể ôm trong tay, chơi đến say sưa!
Niềm vui của con trẻ thường hay đơn thuần đáng yêu như vậy, trong mắt người lớn đều là trò chơi vô cùng nhàm chán nhưng trong mắt trẻ nhỏ đều là vật báu!
Nhưng Hữu Hữu sẽ không cảm thấy mất kiên nhẫn, ngược lại sẽ rất kiên trì, tựa như thế nào cũng sẽ không chán!
Món đồ chơi Tiểu Nguyệt Dao thich nhất vẫn là con ngựa cầu vồng do Hữu Hữu đưa, lúc bình thường cô bé ưa thích ôm nó ngủ, khi tỉnh lại vẫn ôm nó như cũ, một tấc không rời.
Con ngựa cầu vồng toàn thân trắng như tuyết, chỉ có phần đuôi là cầu vồng thế nên chơi đùa liên tục khó tránh khỏi bị bẩn.
Bảo mẫu muốn đem nó đi giặt nhưng Tiểu Nguyệt Dao làm sao cũng ôm gắt gao không buông tay, nếu không chịu đưa thì đứa bé liền khóc lớn.
Cuối cùng vẫn là Hữu Hữu nghĩ ra biện pháp lừa gạt đứa nhỏ, tự tay đem con ngựa đó giặt sạch, khử trùng, lại cẩn thận ủi phần đuôi.
Phần đặc biệt của con ngựa cầu vồng này chính là phần đuôi, là đuôi ngựa thật.
Do đó nó là phiên bản giới hạn của linh vật giúp ích cho sự phát triển về mặt âm nhạc.
Tiểu Nguyệt Dao yêu thích không buông tay.
Tiểu Nguyệt Dao đang chơi vui