Công bằng mà nói, Vân Thi Thi đối xử với cô ta không tệ, cô không xem cô ta là một trợ lý thông thường mà là bạn, thậm chí còn mời cô ta làm phụ dâu trong hôn lễ của mình.
Đối với Vân Thi Thi, Mộc Tịch rất quan trọng, giống như người thân của cô.
Nhưng cô ta lại phản bội cô.
Đây là chuyện cô không thể tha thứ được!
Cô tin tưởng cô ta tuyệt đối, chưa từng hoài nghi những lời cô ta nói.
Rất ít khi cô tin tưởng một người đến vậy, chỉ vì Mộc Tịch là cấp dưới của Tần Chu.
Nhưng cô ta làm như vậy, quả thật khiến người khác bị tổn thương.
Khi Tần Chu biết chuyện cũng giận đến không chịu được, thậm chí anh ta còn định trừng phạt cô ta thật nặng nhưng lại bận quan tâm Vân Thi Thi nên vẫn chưa làm.
Cô ta luôn muốn gặp mặt cô một lần, bất kể có được tha thứ hay không, cô ta phải chính miệng nói lời xin lỗi.
Cô ta từng cầu xin Tần Chu nhưng anh ta trả lời rằng: “Thi Thi tin tưởng cô như vậy mà cô lại phản bội cô ấy, cô còn hy vọng sẽ nhận được sự tha thứ sao? Cô ấy không muốn gặp cô dù chỉ một lần. Mộc Tịch, tôi cực kỳ thất vọng về cô, tôi khuyên cô nên biến mất trước mặt Thi Thi! Đừng ép tôi phải ra tay.”
Cô ta run sợ, không phải sợ Tần Chu ra tay mà vì sự đè nén trong lòng sắp vỡ tan.
Lúc Hữu Hữu rơi xuống biển được một tháng, Mộc Tịch cắt cổ tay tự tử ở nhà nhưng được phát hiện kiệp thời và đưa đến bệnh viện.
Suy nghĩ của cô ta rất đơn giản, đó là một mạng đền một mạng, nợ máu trả bằng máu.
Cô ta hại Thi Thi và Hữu Hữu vậy thì dùng tính mạng mình để đền bù vậy.
Mặc dù cô biết, tính mạng của cô không quan trọng đối với Thi Thi nhưng đây là cách tốt nhất cô có thể nghĩ ra.
Cô không cầu được tha thứ, chỉ hy vọng có thể đền tội!
Thế nhưng tự tử không thành công.
Nước trong bồn tắm tràn ra ngoài, chảy xuống tầng dưới, hàng xóm bên dưới báo cảnh sát, phát