Tiểu Bảo hưng phấn kêu to.
Nhân vật hoạt hình cậu yêu thích đầy sân, cậu giống như chuột nhỏ ngã vào hũ gạo, sung sướng không nói thành lời!
Mới sáng sớm, Cố Cảnh Liên đã bị tiếng hô to gọi nhỏ của Tiểu Bảo đánh thức, giọng nói ngoài cửa sổ truyền đến: "Oa! Thỏ Judy, cậu có thể ký tên cho mình không? Mình là người hâm mộ của cậu! Cậu diễn "Crazy animal city" mình xem rất nhiều lần! Cậu là thần thượng của mình! Ôi thần tượng!"
"..."
Cố Cảnh Liên nhíu chặt mày, có hơi khó hiểu.
Anh xoay người xuống giường đi đến của sổ, vén màn cửa lên, nhìn thấy nhân vật hoạt hình đi lại đầy trong sân, mặt anh lập tức tối sầm!
Đám đàn em mà nhà họ Cố nuôi, lúc này đang mặc đồ hoạt hình đi tới đi lui trong sân.
Trên cây đầy bong bóng đủ màu và các dãy lụa...
Đây là đâu?
Phong cách trong trẻo lạnh lùng, cổ kính tràn đầy khí thế lập tức biến thành sân chơi thiếu nhi!
Cố Cảnh Liên: "..."
Anh đi đến thư phòng, nhìn thấy Sở Hà đang nằm trên ghế sofa, hai tay đặt sau đầu ngủ ngon lành.
Anh một cước đạp cô tỉnh giấc.
Sở Hà bật dậy, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt hầm hầm của Cố Cảnh Liên, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm như đang hỏi tội!
"Anh làm gì vậy?"
Đầu óc cô mơ hồ, không hiểu chuyện gì: "Mới sáng sớm, sao lại tức giận như vậy?"
Vừa dứt lời, giọng của Tiểu Bảo lại truyền đến: "Gấu trắng! Cậu có thể cho mình ôm một cái không?"
"..."
Sở Hà vọt tới cửa sổ, con gấu trắng đang quét sân bị Tiểu Bảo ôm ngã chỏng vó xuống đất, chân và tay không ngừng quẩy đạp nhưng không thể ngồi dậy được!
Tiểu Bảo vất vả đỡ cậu ta dậy, cậu ta khom người định nhặt chổi nhưng vướng cái bụng bự nên không cách nào nhặt được, trông cực kỳ buồn cười!
Khó có thể tưởng tượng, bên trong đó là một người đàn ông dữ