Sinh Nhị xấu hổ: “Bay Max, xin chào!”
Im lặng một hồi, cô bỗng nở nụ cười để lộ hai lúm đồng tiền, xấu hổ hỏi: “Bay Max, mình có thể ôm Bay Max không?”
Bay Max nghiêng đầu, nhìn rất đáng yêu. Nhưng người đàn ông thật sự ở bên trong lốt áo Bay Max thì lại đang rất bực bội.
Người nhân viên này tệ nhất là khoản tiếp xúc với trẻ con!
Tiểu Bảo đứng bên cạnh nhìn anh ta không rời mắt, cứ như thể anh mà từ chối thì cậu nhất định sẽ không khách khí với anh!
Bay Max giang tay, hiền hòa nói: “Tất nhiên là được!”
Sinh Nhi mừng quýnh, vội lao vào lòng của Bay Max!
…
Đứng ở trên lầu, Cố Cảnh Liên đang âm thầm quan sát khu vườn đầy ấp trẻ con và nhân vật hoạt hình. Càng quan sát thì sắc mặt anh càng khó coi.
Chỉ riêng việc ở cùng với cậu con trai vừa khờ vừa ngốc này thôi thì anh đã vất vả lắm rồi!
Giờ lại còn thêm cả đoàn trẻ con nữa.
Hơn nữa, lớp Tiểu Bảo có vài đứa nghịch vô cùng, bọn chúng phá đồ trong công viên, lại còn leo lên ngọn núi giả được bày trong vườn. Bác Phúc phải tìm mọi cách mới dụ được chúng xuống.
“Không xuống! Không xuống đấy!”
“Chà, trong hồ có rất nhiều cá!”
“Cá đẹp quá, mình muốn sờ thử!”
Một đám trẻ con leo vào trong hồ, nhìn thứ này ngắm thứ kia.
Cố Cảnh Liên nhíu mày, anh cảm thấy tiếng ồn bên tai anh không còn là tiếng trẻ con nữa mà là hàng ngàn con muỗi đáng ghét đang quậy phá.
Thế mới nói, anh ghét nhất là trẻ con, chúng chỉ toàn chọc giận người lớn!
Cố Cảnh Liên vốn cũng không thích trẻ con.
Lúc trước khi mới tiếp xúc với Tiểu Bảo anh cũng mất kiên nhẫn nhiều lắm, nhưng qua một thời gian, hiểu được tính tình của thằng bé thì đôi lúc anh cũng thấy thằng nhỏ đáng yêu.
Tuy rằng những lúc phiền thì cậu làm phiền anh vô cùng!
Nhưng dù sao cậu cũng là con anh.
Còn những đứa trẻ khác, đừng hòng anh sẽ kiên nhẫn.
Cố