Sở Hà có chút giật mình nhưng vẫn không nói gì.
Cố Cảnh Liên vào phòng, đóng cửa lại.
…
Sáng sớm hôm sau, không đợi bác Phúc đến gọi, Tiểu Bảo đã dậy thật sớm, rửa mặt, đánh răng rồi theo bác Phúc đi đến nhà trẻ.
Bác Phúc biết cậu lo lắng cho Sinh Nhi, vì thế cố tình đưa cậu đến nhà trẻ thật sớm.
Tiểu Bảo đi vào trường, nhưng lại không thấy Sinh Nhi đâu. Đến lúc các bạn học lần lượt đều vào lớp, cô giáo chủ nhiệm cũng đến, bàn của Sinh Nhi vẫn trống trơn.
Trong buổi chào sáng, cô giáo tuyên bố một việc.
“Mọi người cũng thấy đấy, hôm nay Sinh Nhi không đi học, chính là cuối tuần vừa rồi xảy ra một việc rất đáng tiếc.”
Cô chủ nhiệm thông báo với các bạn trong lớp về chuyện cha mẹ Sinh Nhi chết vì tai nạn xe cộ. Vừa nghe cô nói, cả lớp đã đồng loạt ồ lên.
“Chủ nhật? Không phải hôm đó là sinh nhật Tiểu Bảo sao?”
“Sao lại xảy ra chuyện như vậy…”
Tiểu Bảo khẩn trưởng đứng lên, kích động hỏi: “Cô ơi, Sinh Nhi không đi học nữa sao ạ?”
“Không, chỉ nghỉ vài ngày thôi.”
Vì chuyện hậu sự, bao gồm tang lễ, nhà họ Bạch đều rất bận rộn. Với danh nghĩa trưởng nữ, cô bé không thể nào thiếu mặt trong tang lễ.
Tiểu Bảo nghe xong có chút rầu rĩ ngồi xuống, cả ngày đều mặt ủ mày chau.
Sinh Nhi nhất định rất đau lòng!
Nhưng cậu gần như không làm được gì cả!Nghĩ đến đây, Tiểu Bảo không khỏi cảm thấy bất lực!
Sau khi về nhà, Tiểu Bảo vẫn buồn rầu không vui, đến lúc Sở Hà tan ca về nhà, cậu kéo kéo tay áo Sở Hà rồi hỏi: “Mẹ, con có thể đến tang lễ của cha mẹ Sinh Nhi không ạ?”
“… Con muốn đi à?”
“Sinh Nhi nhất định rất đau lòng, con muốn ở bên cạnh cậu ấy!”
Sở Hà nghe thấy liền gật đầu, gọi điện thoại cho cô chủ nhiệm. Nhắc đến chuyện này, cô chủ nhiệm đã mở cuốn thông tin liên lạc của Sinh Nhi, lấy địa chỉ nhà của