“Tiểu Bảo...”
Sinh Nhi lập tức rơi nước mắt, bàn tay nhỏ bé của cô bé bám lên cửa sổ kính, đôi mắt đẫm lệ.
Cô bé không ngừng đập lên cửa kính, vội vàng nói: “Cho cháu xuống xe, cho cháu xuống xe.”
Cô của Sinh Nhi nhìn về phía cô bé thuận tiện nhìn về phá sau xe, cô ấy thấy một đứa bé đang chạy theo phía sau xe.
Cô hỏi: “Sinh Nhi, ai vậy?”
“Là Tiểu Bảo, là Tiểu Bảo.”
Sinh Nhi không ngừng gào khóc: “Dừng xe, dừng xe.”
Dần dần bóng dáng đuổi theo của Tiểu Bảo biến mất.
Sinh Nhi trơ mắt nhìn Tiểu Bảo biến mất khỏi tầm mắt của cô bé, cô bé mở to hai mắt, nước mắt không ngừng rơi xuống...
Tiểu Bảo nhìn chằm chằm về phía phương hướng xe rời đi, cậu gần như dùng hết mọi sức lực để đuổi theo, dần dần sức lực cạn kiệt, thân mình lảo đảo lập tức xụi lơ trên mặt đất.
“Sinh... Sinh Nhi...”
Hai tay nhỏ bé của Tiểu Bảo nắm chặt thành quyền, bất lực nói: “Đừng đi mà...”
...
Từ sau khi Sinh Nhi rời đi Tiểu Bảo luôn luôn buồn bực không vui.
Không thiết ăn uống, ở trường luôn không vui. Sau khi về nhà cậu tùy tiện ăn vài miếng cơm sau đó liền chạy lên lầu, nhốt mình trong phòng, buồn rầu, không khí trầm lặng.
Sở Hà biết cậu buồn vì chuyện Sinh Nhi chuyển trường, nhưng thân làm cha mẹ cô cũng không biết phải an ủi như thế nào nên đành mặc kệ cậu.
Cảm giác buồn rầu này không thể ngày một ngày hai là mất đi được.
Đợi thời gian nữa cậu có thể chấp nhận được chuyện này thì sẽ ổn thôi.
Nhưng Cố Cảnh Liên lại không hiểu đứa con này.
Nghe bác Phúc nhắc đến chuyện sau khi Sinh Nhi chuyển trường thì Tiểu Bảo suốt này không vui, anh cũng chưa nói gì.
Bác Phúc nói: “Tiểu Bảo nhỏ như vậy không ngờ đã có tình yêu đầu rồi, tôi cảm thấy Tiểu Bảo thích Sinh Nhi, giờ Sinh Nhi đi rồi khó tránh có chút cô đơn...” “Con nít còn nhỏ như vậy thì hiểu cái gì về tình cảm.”
Cố Cảnh Liên nói: “Thật không ngờ, tôi luôn cho rằng thằng nhóc vô tâm vô phế đó lại vì một chuyện nhỏ như vậy mà lại nhốt mình trong phòng.”
Bác Phúc bỗng