Lisa đứng sau Cung Phạm, mỗi chữ cậu thốt ra đều không giống lời một người có máu thịt nói.
Thậm chí ngay cả cô, một cỗ máy giết người không có cảm xúc, khi nghe xong những lời này cũng cảm thấy ớn lạnh!
Một Hữu Hữu sáng ngời như ánh mặt trời trước đây dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi cái thân thể này.
Bây giờ, đứa trẻ chín tuổi trước mặt lại như trưởng thành quá độ, lại như một ác ma vừa bệnh hoạn vừa cố chấp!
Cậu dùng ánh mắt thưởng thức ngắm nhìn những “bại tướng” đang quỳ dưới chân mình.
Từ sau khi biến thành Cung Phạm, thủ đoạn của cậu trở nên càng lúc càng máu lạnh, không có chút tình cảm nào trong đó.
Cũng không biết vì sao, cô trước đây thường chê Hữu Hữu quá mềm lòng, luôn trưng ra cái vẻ lãng mạn thiên chân, đơn thuần vô hại, cậu khiến cho cô cảm thấy bản thân mình là một ác ma giết người không chớp mắt.
Nhưng hiện giờ, đối diện với Cung Phạm như thế này, cô đột nhiên hoài niệm nụ cười rạng rỡ kia, mỗi lần nhớ đến là sẽ cảm thấy ấm áp!
Trở về hiện thực, cô lại hiểu rõ, Hữu Hữu khi đó sẽ không bao giờ quay về nữa.
Gương mặt Lisa hiện lên nỗi đau mất mát.
…
Cố Cảnh Liên ký tên hoàn thành thỏa thuận. Khi anh điểm dấu tay xong, cũng có nghĩa là trong cuộc chiến không có súng đạn này, anh đã thất bại.
Đã bại dưới tay đứa trẻ này.
Không cam tâm, thật không cam tâm!
Anh thua rồi, thua một cách thảm hại!
Từ khi trở thành chủ nhân của Cố gia đến nay, đã rất lâu rồi anh chưa nếm phải mùi vị thiệt thòi như thế này.
Trước nay đều là người đàn ông kiên định độc đoán, không biết vì tình cảm nào xúi giục mà anh lại ma xui quỷ khiến ký tên vào cái thỏa thuận này.
Vốn dĩ anh có thể gạch bỏ chữ ký này.
Nhưng Cung Phạm lại lấy Cố Thừa Trạch và Sở Hà ra để uy hiếp anh…
Anh không làm được.
Có lẽ như anh nói, trong tim mình không biết từ bao giờ đã có một sự quan tâm, mà sự quan tâm này đồng thời đã trở thành sự uy hiếp chí mạng đối với bản thân anh!
Cố Cảnh Liên ký tên xong liền có người lấy bản thỏa thuận đi, đưa cho Cung Phạm.
Ngoài cửa sổ, gió đột nhiên thổi mạnh, trong chốc lát đã thổi bay