“Cha nói, đứa nhỏ này là đứa con bị thất lạc bên ngoài của cha, nhưng theo tôi biết, không thể có chuyện nó có quan hệ huyết thống trực hệ với cha được!”
“Vậy là anh nghi ngờ nó chính là Hữu Hữu?”
“Ừm, bước đầu nghi ngờ là như vậy!”
Cung Kiệt lại phân tích thêm một bước: “Trùng hợp là tôi có nghe một thông tin, sau khi Hữu Hữu mất tích thì đứa nhỏ này đã có mặt ở nhà họ Cung. Nghe nói nó luôn được cha để ở đảo tư nhân để chữa bệnh. Điều này chứng tỏ sức khỏe của nó không tốt. Điều này rất trùng khớp với Hữu Hữu.”
“Đây đều là những việc nghe ngóng được.”
Mộ Nhã Triết lại hỏi: “Cậu thật sự không có bằng chứng có tính xác thực à?”
Khương Thân và Lục Cận Dự đứng yên lặng một bên để nghe, không có ý kiến gì để phát biểu.
Cung Kiệt lại nói: “Cố Cảnh Liên vừa về từ Bắc Phi, anh ta là người duy nhất nhìn thấy đứa trẻ đó mà còn sống!”
“Là ý gì?”
“Cung gia có mệnh lệnh, bất cứ ai nhìn thấy mặt đứa trẻ này đều phải chết. Điều này chứng tỏ cha muốn rất muốn bảo vệ đứa trẻ này, vì thế, nó trông như thế nào, rốt cuộc là ai thì ai cũng không được biết.”
Cung Kiệt vừa nói vừa nhíu mày: “Khoảng thời gian trước đây, Cụ Phong thu mua Wildt, nghe nói là cưỡng chế thu mua. Theo lý mà nói, với tính cách của Cố Cảnh Liên, anh ta tuyệt đối không cắt đất. Tôi đoán nhất định là Cung Phạm đã dùng cái gì đó để uy hiếp anh ta, ép anh ta ký tên. Còn lý do tại sao không giết anh ta thì tôi không biết.”
“Cậu chắc chắn chứ?”
“Tôi chính là không có cách gì để chắc chắn mới không nói chuyện này với Vân Thi Thi. Tôi sợ nếu đứa trẻ này không phải Hữu Hữu sẽ làm cho chị ấy thất vọng.”
Mộ Nhã Triết gật đầu: “Việc này còn chưa có manh mối, cứ giấu cô ấy đã.”
“Chờ đã…”
Cung Kiệt bỗng nhiên đứng dậy, như nghĩ ra gì đó, sắc mặt