Trong quán rượu.
Cung Kiệt lấy ra một chai rượu vang đã lâu năm, Alice khó tránh cảm giác hơi phập phồng lo lắng.
“Đây là chai rượu mà anh vẫn luôn cất giữ, sao hôm nay lại lấy ra uống?”
Cung Kiệt cười, rót đầy ly cho cô.
Alice cười rồi đưa ly lên miệng, mùi thật thơm.
“Anh quay về đây gấp như vậy, không phải là vì muốn uống rượu cùng tôi đúng không?”
Alice chế nhạo: “Không phải là nhớ tôi nên về đấy chứ?”
Cung Kiệt bị cô đùa giỡn quen rồi, nhưng hôm nay anh không có hứng thú đối đáp với cô ta, trực tiếp nói: “Tôi về là muốn hỏi cô một chuyện.”
“Ừ, anh hỏi đi, tôi sẽ trả lời.”
Alice nói xong, vừa lắc lư ly rượu vừa quan sát thăm dò anh.
Cung Kiệt đi thẳng vào vấn đề: “Khoảng thời gian trước đây không thấy tung tích cô đâu cả, ai cũng không biết cô đã đi đâu.”
Alice có hơi giật mình, cầm thật chặt ly rượu trong tay.
Cung Kiệt chăm chú quan sát ánh mắt cô, nhấn mạnh từng chữ: “Vô duyên vô cớ, cô tuyệt đối sẽ không rời khỏi tổng bộ. Nhất định là có chuyện đặc biệt gì đó, mà chuyện này lại phải giấu tất cả mọi người. Rốt cuộc cô đã đi đâu?”
Alice không nói lời nào.
“Không thể nói sao?”
Cung Kiệt nheo mắt hỏi: “Tôi lại hỏi một câu nữa, Cung Phạm, đứa trẻ này rốt cuộc là ai?”
Alice cầm ly rượu vang trên tay, ngón tay trở nên cứng đờ.
Cung Kiệt quan sát biến đổi biểu cảm trên mặt cô, lại nhìn thấy những ngón tay cứng đờ ấy, bèn có chút ngầm hiểu.
Alice nói: “Cung Phạm, sao đột nhiên anh lại hỏi về cậu ta? Trên dưới Cụ Phong không có ai biết về lai lịch của đứa nhỏ này.”
“Cô biết.”
“Tôi…”
“Alice, cô cũng biết, miệng có thể gạt người nhưng còn ánh mắt thì không.”
Cung Kiệt mặt không có chút biểu cảm nói: “Việc đã tới nước này, cô còn muốn giấu tôi sao? Nếu như tôi không có căn cứ gì thì sẽ không tìm đến cô. Một khi tôi đã tìm đến cô thì đã nắm chắc được chín phần. Tôi biết, Cung Phạm chính là Vân Thiên Hữu, đúng không?”
Alice bỗng nhiên cứng họng!
Mặt cô trắng bệch, miệng lắp