“Sao cơ?”
Cung Kiệt không thể tin được mở to mắt: “Tuyệt đối không thể! Nó quên đi tôi thì thôi, sao lại có thể quên cả mẹ nó, người nó yêu thương nhất? Chẳng lẽ, đầu đó…”
“Đầu cậu ấy không có vấn đề gì cả, tất cả mọi ký ức mất đi cũng không giống như anh nghĩ đâu.”
Alice rất bình tĩnh, trong ánh mắt lại ẩn giấu sự áy náy.
Cung Kiệt không nói nữa, chỉ nhìn cô, đợi cô nói hết.
Alice hít thật sâu, thành thật nói: “Tôi đã thôi miên cậu ta.”
"Thôi miên?"
“Anh có biết về thôi miên chiều sâu không?”
“…” Cung Kiệt kinh ngạc không thốt nên lời.
Anh lập tức nhớ ra, khi một người muốn rời khỏi tập đoàn Cụ Phong thì phải thông qua quá trình thôi miên chiều sâu. Phong tỏa toàn bộ ký ức liên quan đến tập đoàn Cụ Phong.
Việc này một mặt là để bảo vệ lợi ích của tập đoàn Cụ Phong, một mặt là những ký ức về tập đoàn Cụ Phong quá đen tối, nếu rời khỏi Cụ Phong quay về với cuộc sống đời thường, người đó sẽ bị các ký ức này ảnh hưởng.
Vì thế, thông qua thôi miên chiều sâu, có thể xóa đi rất nhiều ký ức.
Thuật thôi miên như vậy trước giờ vẫn do Alice chấp hành.
Cung Kiệt luôn biết về thuật thôi miên, nhưng anh không biết người chấp hành thôi miên chính là Alice.
“Vậy… cô đã thôi miên nó?”
“Đúng thế.”
“Cô thôi miên nó như thế nào?”
Cung Kiệt kích động nói: “Những ký ức bị xóa đi này còn có thể quay về không?”
“Có thể, nhưng… rất khó. Ký ức của Hữu Hữu không những bị xóa đi, mà ngay cả nhân cách thứ nhất của cậu ấy cũng biến mất.”
“Nhân cách?”
“Hữu Hữu có hai nhân cách, chuyện này anh có biết không?”
"Không biết."
Alice giải thích nói: “Nhân cách của cậu ta có hai cái, một mặt là thuần khiết, như một tờ giấy trắng. Một mặt là nhân cách ẩn, tà ác, như một ác ma vậy.”
Cung Kiệt giật mình: “Vậy nên cô đã loại bỏ nhân cách thứ nhất của nó đi, nó mới trở thành như vậy.”
“Có thể nói như vậy.”
Alice phân tích nhân cách của Hữu Hữu cho Cung Kiệt nghe.
Thời thơ ấu của Hữu Hữu đã trải qua giữa hạnh phúc và đen tối.
Hạnh phúc chính là, mặc dù sinh ra trong một