“Chuyện này đúng thật là cô phải cảm thấy có lỗi! Nếu tôi không hỏi thì cô định giấu tôi đến khi nào?”
Alice bất lực nói: “Chuyện này là cha anh yêu cầu, thân là thuộc hạ, tôi không thể không chấp hành, đồng thời cũng phải bảo mật. Hôm nay tôi nói cho anh biết bí mật này là đã vi phạm nguyên tắc.”
Cung Kiệt siết chặt nắm tay, tức giận đến run người.
“Sao ông ấy phải làm như vậy?”
Anh thật sự không hiểu.
Cung Thiếu Ảnh làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
“Ông ấy định mượn Hữu Hữu để đối phó Thánh Ngự sao?”
“Đối phó Thánh Ngự?”
Cung Kiệt ngạc nhiên trong ánh mắt: “Ông ấy…”
Anh biết chuyện cha mình hận Mộ Nhã Triết, hận đến thấu xương, nhưng không thể ngờ đến ông lại nhẫn tâm như thế, lợi dụng một đứa trẻ vô tội để đối phó Thánh Ngự!
“Đến lúc, đợi cho Hữu Hữu đối phó Thánh Ngự, lấy chuyện này làm uy hiếp buộc Vân Thi Thi phải về Cung gia.”
“Ông ấy không cảm thấy làm như vậy thật tàn nhẫn sao?”
“Kiệt.”
Alice bình tĩnh nói: “Anh cảm thấy với vị trí của cha anh, quyền cao chức trọng, lời của ông ấy trước giờ không ai dám không theo, một nhân vật có thể hô phong hoán vũ như vậy, trong quan niệm của ông ấy, đúng sai, trái phải, toàn bộ đều không có quy tắc gì cả. Trong quan niệm của ông ấy, không có ai có thể ngăn cản ông. Ông ấy yêu Hữu Hữu, nhưng trong quan niệm của ông, để cháu ngoại của mình quay về nhà thì không có gì là sai cả! Nhưng nếu không dùng cách thức này thì ông ấy không giữ lại được ai cả! Vân Thi Thi cũng vậy mà Vân Thiên Hữu cũng vậy, ông cảm thấy cô độc, nhưng ngoài quyền lực cũng không thủ đoạn gì khác để lay chuyển con gái mình!”
Nói sâu hơn, một mặt gì đó chính là tình yêu đã biến hình biến dạng!
Cung Thiếu Ảnh đúng là sai, nhưng Alice lại có thể hiểu.
Cung Thiếu Ảnh rất đáng hận, không sai, nhưng cũng có điểm đáng thương.
“Hữu Hữu mới là đứa đáng thương nhất!”
Cung Kiệt nói: “Nó không có lựa chọn nào