Vì thế, rất nhiều người oán hận trong lòng, nhưng rốt cuộc cũng không dám nói gì.
Dương Mị có quyền có thế, bọn họ không đắc tội nổi.
Mộc Tịch không biết tìm từ đâu ra một cái quạt nhỏ, ra sức quạt trước mặt Vân Thi Thi, chính mình lại đầy mồ hôi.
Trên mặt Vân Thi Thi trang điểm rất đậm, hiện tại vai diễn phải quay bên ngoài trời, trời lại nóng như vậy, mồ hôi khiến lớp trang điểm trên mặt trôi đi, kết quả là phải rửa mặt rồi trang điểm lại lần nữa.
Mấy cảnh diễn ngoài trời của cô đều là cận cảnh, trên mặt không thể có bất cứ khuyết điểm nào.
Nếu như trôi lớp phấn lót, màu da không đều khiến cho hiệu quả không được bảo đảm thì sẽ phải quay lại.
Bởi vậy Mộc Tịch cầm cây quạt nhỏ quạt không ngừng.
Vân Thi Thi ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, nhìn thấy khuôn mặt cô ấy vì phơi nắng mà đỏ cả lên thì cực kỳ đau lòng, liền đẩy quạt về phía cô ấy: "Nhìn xem, nóng đến mức này rồi, cô cũng đừng chỉ quạt cho tôi, coi chừng bị cảm nắng đấy."
Mộc Tịch sửng sốt, lập tức có chút cảm động nói: "Thi Thi, tôi phát hiện ra, cô rất tốt với tôi."
"Chẳng lẽ không nên à?"
"Có được mấy minh tinh đối xử dịu dàng với trợ lý chứ?" Mộc Tịch oán giận nói: "Không phải cô không biết, rất nhiều minh tinh đối với trợ lý đều là tùy tiện đánh chửi, lời nói không đúng liền tát vào mặt, làm trợ lý của nghệ sĩ vừa bị khinh bỉ lại vất vả, cực kỳ vất vả! Nhưng mà Thi Thi, cô rất ôn nhu, đối xử với tôi thật tốt!"
"... Khoa trương như vậy sao?" Vân Thi Thi kinh ngạc đến líu lưỡi.
"Cô có biết Nhan Băng Thanh không?" Mộc Tịch nhỏ giọng buôn chuyện: "Trước đây cũng bởi vì một trợ lý không cẩn thận chạm vào váy của cô ta, trong cơn tức giận cô ta liền hắt cả chén trà lên mặt người kia. Đó là trà vừa mới pha, cực kỳ nóng, người trợ lý kia liền bị bỏng hết mặt."
"..." Vân Thi Thi kinh ngạc trợn mắt, miệng há hốc hỏi: "Tàn nhẫn như vậy sao?"
"Không thế thì cô nghĩ sẽ như thế nào đây?" Mộc Tịch cười hì hì nói: "May mà số tôi may mắn, đi theo cô, tất cả mọi người đều hâm mộ."
Vân Thi Thi bỗng nhiên