"Hâm mộ cái gì chứ?" Vân Thi Thi lúng ta lúng túng nói.
"Có thể cùng anh Tinh Trạch đóng chung đấy! Ai nha, trai xinh gái đẹp, rất xứng đôi, đến lúc phim được chiếu nhất định là đẹp chết mất!" Mộc Tịch kích động ôm ngực.
Vân Thi Thi lại cười nói: "Được rồi, cô đừng ồn ào nữa."
Vừa dứt lời, Trường Vụ lập tức chạy tới nói với Vân Thi Thi: "Thi Thi, tiếp theo là cảnh quay của em, mau đi chuẩn bị!"
"Vâng ạ, em cám ơn!" Vân Thi Thi gật gật đầu, lập tức nhìn gương chải chuốt nhan sắc của mình, liền đứng dậy rời đi.
Mộc Tịch đứng tại chỗ, thấy ánh mắt Cố Tinh Trạch đăm đăm nhìn theo bóng lưng Vân Thi Thi đã đi xa, khuôn mặt đẹp trai chớp mắt một cái liền trở nên thất thần, ánh mắt từ đầu đến cuối nhìn theo bóng lưng Vân Thi Thi.
Anh ta thất thần, lại bị Mộc Tịch nhạy cảm nhìn thấy.
Nhất thời, Mộc Tịch có chút xuất thần.
Nói thật, đôi lúc nhìn hai người bọn họ diễn, thật sự rất khó phân biệt được rốt cuộc là thật hay đang diễn.
Có đôi khi, cho dù kỹ thuật của một diễn viên xuất sắc đến mức nào thì cũng chỉ là diễn, nếu một người quanh năm đi theo đoàn phim thì sẽ dễ dàng nhìn ra hành động của một người có phải là diễn trò hay không.
Nhưng có đôi khi, Mộc Tịch lại sinh ra một loại ảo giác, Vân Thi Thi là đang diễn, nhưng Cố Tinh Trạch lại không giống như đang diễn.
Cô có thể nhìn thấy rõ ràng trong mắt anh ta là hình ảnh Vân Thi Thi, nhìn thấy chân tình trong mắt anh ta, thật sự không nhìn ra anh ta rốt cuộc là đang diễn hay là phim giả tình thật!
Mỗi một ánh mắt của anh ta đều tràn ngập tình cảm.
Cho dù là kỹ thuật diễn uyên thâm cũng diễn không ra loại cảm giác này.
Thứ cảm tình này, diễn là diễn, thật sự là thật sự.
Bởi vậy mỗi lần Cố Tinh Trạch và Vân Thi Thi cùng diễn, cho dù Lâm Phượng Thiên muốn soi mói bắt bẻ một lần cũng không có cơ hội.
Doãn Hạ Thuần dám yêu dám hận, Doãn Đông Vũ đến cả yêu cũng không dám nói ra, đây là một gút mắc tình cảm cấm kỵ mà quấn quýt, hai người biểu hiện cực kỳ thích hợp, quả thực vui mừng.
Tất cả mọi người lần lượt diễn.
Nhân viên công tác ở đây đều âm