“Anh làm gì có khả năng tặng món quà lớn vậy chứ!”
“Vậy thì quà của ai?”
Tần Chu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, không có ý tiết lộ cho cô.
Vân Thi Thi cẩn thận đoán: “Mộ Nhã Triết?”
“Còn ai vào đây nữa?”
“Chậc… không tốt đâu” Vân Thi Thi chột dạ.
Trong đoàn làm phim, Dương Mị và Cố Tinh Trạch đều có tài xế và xe riêng, ở trong giới giải trí, một minh tinh có tài xế riêng là một chuyện rất bình thường, có thể nói điều đó là tượng trưng của một minh tinh.
Có một chiếc xe riêng, khi quay phim xong, có thể ngồi lên xe nghỉ ngơi, rất tuyệt.
Bây giờ, cả Nhan Băng Thanh cũng có xe riêng rồi, nhưng cô lại không có, dù cô ta đã có xe nhưng lúc nào cũng tranh phòng nghỉ với cô.
Nhưng, cô vẫn là một người mới, chỉ vừa vào nghề, mà đã có xe riêng, tài xế riêng, khó tránh bị người khác xì xào.
“Em sợ cái gì, ai dám nói gì em chứ? Không muốn sống mới dám làm”.
Vân Thi Thi bị khí thế đùng đùng của anh chọc cười.
Tần Chu chỉ nói một câu đơn giản, đúng sự thật.
Hoá ra, Mộ Nhã Triết sợ cô ở đoàn phim làm việc mệt mỏi, lại không được nghỉ ngơi đàng hoàng, nên mua luôn cho cô một chiếc xe riêng.
Mà xe này lại là loại xe có phòng riêng.
Xe đang đỗ ở bãi đổ của nơi quay phim.
Tần Chu để Vân Thi Thi vào xe nhìn một tí, bên trong xe rất xa hoa, có buồng vệ sinh riêng, có phòng khách riêng, có TV, có dàn loa, tủ lạnh, có cả tủ trang điểm, đầy đủ tiện nghi vô cùng.
Vân Thi Thi không tỏ cảm xúc gì, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
Không ngờ anh lại lo lắng cho cô như vậy, sợ cô quay phim mệt mỏi.
Buổi chiều, Vân Thi Thi quay phim xong, Mộ Tịch liền tìm cô, bảo là có người tìm cô bên ngoài đoàn làm phim.
“Ai vậy?”
Mộc Tịch chỉ lắc đầu, cô chỉ nói: “Không rõ nữa, một nam một nữ, bọn họ không vào đây được, nên nhờ bảo vệ báo là có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
Đúng lúc cô cũng mới quay phim xong, nên có người tìm cô, gấp như thế, chắc hẳn là chuyện quan trọng gì rồi đây.
Ra ngoài cửa, từ đằng xa, Vân Thi Thi thấy Đỗ Gia