Ngay cả Kiều Nghiên Phi đã quen Nhiễm Nhị nhiều năm cũng phải bất ngờ. Nhiễm Nhị không còn biết cái gì hết, hoặc là giờ phút này cô đã không còn ý thức nữa, chỉ cầm microphone gào thét: “Bỗng nhiên rất nhớ anh… Anh đang ở đâu đấy anh… Có vui không hay… Đang buồn?”
Kiều Nghiên Phí cố gắng hết sức để nghe thử cô hát cái gì kết quả chỉ nghe thấy tiếng kêu qua loa thảm thiết: “Đang buồn…”
Mấy người đàn ông ở quán bar cũng phải luống cuống tay chân, bỗng nhiên có một hình bóng chạy tới, đẩy mọi người ra, Kiều Nghiên Phi suýt chút nữa là bị đẩy xuống dưới sân khấu, vừa chuẩn bị mắng thì nhìn thấy đó là một tên nhóc con trắng tinh ưu nhã.
Dáng vẻ liều chết để bảo vệ Nhiễm Nhị quá đẹp trai!
Kiều Nghiên Phí cố gắng kéo miệng xuống sau đó lên tiếng: “Cậu là ai vậy hả?” Nhiều năm qua Kiều Nghiên Phi vẫn luôn làm bạn thân với Nhiễm Nhị ngoài video ngắn kia thì không gửi cái gì cho Lâm Trạm nữa. Xem ra chuyện này lại bắt đầu một vòng tròn bát quái rồi đây.
Kiều Nghiên Phí bọc người Nhiễm Nhị vào trong lòng, cô ấy không nhịn được cười, chỉ tay vào người đàn ông đang đỡ lấy cánh tay của Nhiễm Nhị: “Cậu giải thích cho rõ với tôi, cậu là ai?”
“Tôi…” Cận Hiểu Duệ đỏ mặt, tai cũng hồng hồng, chỉ nói được một câu: “Tôi là cảnh sát.”
Xung quanh yên tĩnh không tiếng động.
Vốn dĩ Kiều Nghiên Phi cũng không ghét anh ta nhưng vừa nãy nghe thấy đối phương nói là cảnh sát nháy mắt đem tất cả sự bất mãn ném lên người Lâm Trạm, sau đó mắng vài câu.
Cho dù Cận Hiểu Duệ tức giận thì cũng chỉ im lặng nghe, Nhiễm Nhị sau khi say rượu chỉ biết cười cười làm tâm trạng và thể xác của anh ta cảm thấy mệt mỏi, nhẹ giọng nói: “Nếu cô là bạn của cô ấy thì hãy đưa cô ấy về nhà đi, giờ cô ấy đã say lại còn cười thế này nữa cũng nên để cho cô ấy giải rượu.” Kiều Nghiên Phi chưa từng uống rượu với Nhiễm Nhị nên không biết tửu lượng của cô lại kém như thế, nóng lòng cùng Cận Hiểu Duệ đỡ cô ra ngoài. Cận Hiểu Duệ đưa Kiều Nghiên Phi và Nhiễm Nhị tới dưới lầu, Nhiễm Nhị về nhà đã ngủ say như chết, Kiều Nghiên Phí để cô nằm lên giường, đắp chăn đàng hoàng.
Cô ấy đẩy cửa ra thấy Cận Hiểu Duệ vẫn còn ở đây.
“Cậu ấy ngủ rồi.” Kiều Nghiên Phi nhàn nhạt nói: “Có lẽ ngày mai mới tỉnh dậy.”
Cận Hiểu Duệ không yên tâm, dông dài: “Nếu ngày mai cô ấy dậy rồi có khả năng sẽ bị đau đầu, nếu được cô tốt nhất hãy đưa cô ấy ra ngoài hít thở không khí trong lành, còn có cho cô ấy uống nước trái cây như vậy sẽ giúp giải rượu nhanh.”
Kiều Nghiên Phi chẳng qua chỉ có cảm tình với vị cảnh sát có vẻ ngoài đơn thuần vô hại này được vài phút, sau đó trên đường đi nghe anh ta nói mình là đồng nghiệp của Lâm Trạm liền đánh mất hết tất cả.
Cận Hiểu Duệ nói xong có chút xấu hổ xoa tay: “Vậy cô chăm sóc cô ấy thật tốt, tôi đi trước đây.”
“Đứng lại.” Kiều Nghiên Phi ôm tay tức giận gọi lại.
Cận Hiểu Duệ nghe lời dừng lại, hỏi cô ấy: “Còn có chuyện gì sao?” Kiều Nghiên Phi bị dáng vẻ ngây ngốc của anh ta chọc cười, mím môi hỏi: “Lâm Trạm đâu?”
“Hả?” Cận Hiểu Duệ bất đắc dĩ giải thích: “Tôi và anh ấy chỉ là đồng nghiệp mà thôi nên cũng không rõ lắm, anh ấy cũng sẽ không nói gì với tôi đâu.” Kiều Nghiên Phi mếu máo, nghĩ như thế lập tức đổi câu hỏi khác: “Hôm nay anh ta có phải tăng ca không?”
Cận Hiểu Duệ nghiêm túc suy nghĩ sau đó lắc đầu: “Chắc là sư huynh không cần tăng ca.”
“À là sư huynh cơ đấy…” Kiều Nghiên Phi chế nhạo: “Từ sư môn nào ra đó…” Cận Hiểu Duệ vẫn luôn gọi Lâm Trạm nhưng lúc này bất ngờ gọi sư